Chương 70
Chính cô đào hố, Trần Ái Ân không nhảy xuống thì thôi, trái lại còn đào cho cô một cái hố khác, điều cái này làm cho Từ Lệ Anh càng thêm buồn bực: “Sao cậu có thể nghĩ về tôi như thế, hai ta chính là bạn thân nhất mà. Thực ra, tôi cũng không muốn rời khỏi đội sản xuất các cậu, nhưng đại đội trưởng khó có được lại xem trọng tôi như vậy, tôi cũng chi là muốn ở trong trường học học thêm chút bản lĩnh, về sau tiếp tục cống hiến hết mình cho đất nước, mới không thể không rời đi. Lúc đi sở dĩ không nói cho cậu là vì tôi sợ hai ta trong lòng khó chịu, sẽ nhịn không được khóc mất.”
“Lệ Anh, cậu cũng nói, lần này cậu vừa đi, hai ta đời này còn có thể gặp lại một lần hay không đều khó nói. Vậy cậu đây là đến lần cuối cùng gặp mặt cũng đều không muốn gặp tôi nhỉ?” Cho nên nói, hai người các cô quan hệ thật ra cũng chẳng tốt đến vậy.
Đây chính là ý định ban đầu của Từ Lệ Anh đấy chứ, cô thật vất vả mới rời đi được cái đội sản xuất chim không thèm ỉa kia, cô sao có thể quay trở về chỉ để gặp Trần Ái Ân được.
Nhưng lời này, Từ Lệ Anh lúc này sao có thể nói ra miệng: “Sao có thể chứ, chúng ta tuổi lại không lớn. Chờ tôi hoàn thành việc học, tham gia công tác, tôi sẽ luôn có cơ hội trở về thăm cậu mà. Đúng rồi Ái Ân, thật vất vả mới gặp được cậu, tôi có một tin tức tốt gấp không chờ nổi mà muốn chia sẻ với cậu đó, hy vọng cậu cũng có thể chung vui cùng tôi.”
Trần Ái Ân trực giác này tin tức cùng Lâm Kiến Quốc có quan hệ: “Hả?”
“Ái Ân, tôi cùng Lâm đại ca làm đối tượng rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, về sau tôi có khả năng chính là mẹ kế của Dương Dương đấy. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi thích Dương Dương thế nào, cậu cũng biết rồi đó. Tôi mà làm mẹ kế của thằng bé, nhất định sẽ xem Dương Dương như con ruột mà nuôi nấng. Bởi vậy, Ái Ân à, về sau cậu cũng không cần lại vì tương lai Dương Dương mà lo lắng rồi. Cậu có vui cho tôi không?”
Từ Lệ Anh lại nói tiếp một hơi: “Ái Ân, tôi đã tìm được một người có cùng tư tưởng cách mạng, người sẽ cùng tiến cùng lui với tôi rồi, cậu sẽ chúc phúc cho tôi đúng không? Với cả, nếu một ngày kia tôi kết hôn, muốn mời cậu đến uống rượu mừng, cậu sẽ tới chứ?”
Trần Ái Ân choáng váng, cái gì mà làm đối tượng, kết hôn, lại đến một cái sinh em bé, nói như thật một thôi một hồi, nguyên nữ chủ da mặt cũng dày quá đó.
Cũng may Lâm Kiến Quốc có dự kiến trước, sớm tâm sự rõ ràng với Trần Ái Ân. Nếu không, cứ theo tính tình Trần Ái Ân, hôm nay nghe Từ Lệ Anh nói những lời này xong, nhất định sẽ bị Từ Lệ Anh đánh lừa rồi sau đó cùng Lâm Kiến Quốc cãi nhau, chiến tranh lạnh, cuối cùng là hoàn toàn đường ai nấy đi.
Sau khi Từ Lệ Anh nói xong câu đó, rốt cuộc Trần Ái Ân coi như đã xem thấu ý định của Từ Lệ Anh.
Hai người là bạn tốt, Từ Lệ Anh lại đã là đối tượng của Lâm Kiến Quốc.
Điều này nghĩa là, nếu cô còn biết xấu hổ, thì nên cách Lâm Kiến Quốc xa một chút, càng không thể phá hư quan hệ của Từ Lệ Anh cùng Lâm Kiến Quốc. Bằng không mà nói, cô còn có mặt mũi nào mà làm bạn tốt nhất của Từ Lệ Anh chứ?
“Ái Ân, sao cậu không trả lời tôi. Ái Ân à, cậu nói chuyện đi chứ. Cậu sẽ chúc phúc tôi và Lâm đại ca đúng không? Tôi cảm thấy, tôi cùng Lâm đại ca thật sự rất thích hợp. Anh ấy hiện tại là liên trưởng, còn tôi là sinh viên đại học Dân Binh. Với biểu hiện bây giờ của Lâm đại ca ở bộ đội, nếu tùy tiện cưới một cô gái nào đó, Ái Ân, cậu nhất định cũng sẽ không yên tâm. Lâm đại ca còn có thể phát triển lên trên nữa, lỡ như cưới sai người, kéo chân sau anh ấy, vậy người hứng chịu tai ương không phải chính là Dương Dương ư. Ái Ân à, cậu cảm thấy tôi cùng Lâm đại ca có xứng đôi hay không?”
Từ Lệ Anh là sinh viên, rất tương xứng với Lâm Kiến Quốc. Ý tứ chính là, không phải sinh viên như Trần Ái Ân muốn cùng Lâm Kiến Quốc ở bên nhau, đó chính là không xứng, Trần Ái Ân nhất định sẽ gây trở ngại cho tiền đồ của Lâm Kiến Quốc, hơn nữa còn sẽ hại Dương Dương.
Đây là tiết tấu dồn dập mà Từ Lệ Anh muốn chụp mũ Ái Ân đây mà.
“Từ từ đã, Lệ Anh à, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề, cậu không ngại chứ?” Trần Ái Ân cắt ngang lời Từ Lệ Anh, cũng không thể để Từ Lệ Anh nắm thế chủ động mãi vậy chứ?
“Vấn đề gì?” Từ Lệ Anh vẫn luôn chú ý quan sát khuôn mặt Trần Ái Ân, hy vọng có thể từ trên mặt cô nhìn thấy do dự, tự ti cùng với khiếp đảm.
Nào biết được, cô đã nói đến có lớp có lang như vậy mà Trần Ái Ân một chút phản ứng cũng không có, làm cho Từ Lệ Anh nhịn không được sốt hết cả ruột.
Bây giờ trong quân doanh mọi người đều truyền nhau rằng Trần Ái Ân là đối tượng của Lâm Kiến Quốc. Nếu Trần Ái Ân thật sự đúng như lời đồn, vậy cô là gì? Hách chính ủy rõ ràng nói muốn giới thiệu cô cho Lâm Kiến Quốc, để cô thành đối tượng của Lâm Kiến Quốc cơ mà?
Hách chính ủy còn chưa giới thiệu, bữa cơm gặp mặt cũng còn chưa ăn đâu, nếu Lâm Kiến Quốc thực sự có đối tượng là Trần Ái Ân, vậy cô phải làm sao bây giờ?