Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 71 - Chương 71.

Chương 71. - Chương 71. -

Chương 71

Trần Ái Ân sẽ do dự ư? Sẽ. Nhưng mà sự do dự của Trần Ái Ân đã bắt đầu từ khá sớm, cho nên bây giờ đã do dự xong rồi.

Trần Ái Ân sẽ tự ti ư? Bản thân cô là một cái nghiên cứu sinh thạc sĩ, lại đi so với một người còn không cần trải qua kỳ thi chính thức mà vào đại học Dân Binh, rốt cuộc ai mới là người phải tự ti đây?

Tình cảm trước kia của hai người bọn cô cũng chẳng có là bao, vậy khiếp đảm gì gì đó càng khỏi cần nhắc đến đi?

Trần Ái Ân biết, nếu những lời này của Từ Lệ Anh nói sớm hơn một, hai ngày thì không chừng cô thật sự sẽ phản ứng theo đúng ý nguyện của Từ Lệ Anh đấy: “Lệ Anh à, cậu nói Lâm Kiến Quốc là đối tượng của cậu, Lâm Kiến Quốc thực sự đã cùng cậu xác định quan hệ hả?”

Mặt Từ Lệ Anh đỏ lên: “Ái Ân, chuyện này tôi vẫn chưa nói với ai đâu. Bởi vì cậu là bạn tốt của tôi, nên tôi mới nói cho cậu biết đó.”

Trần Ái Ân phản ứng như vậy là sao, rốt cuộc là thế nào? Sao lại cùng cô chơi trò đối đáp thế này?

“Lệ Anh, có một việc, tôi cần phải nói cho cậu biết. Cậu bảo cậu là đối tượng của Lâm Kiến Quốc, thật không khéo, tôi cũng thế. Cậu cùng Lâm Kiến Quốc đã xác định quan hệ, tôi cũng vậy luôn. Tình huống hai ta bây giờ là như thế nào, tôi không rõ lắm. Tuy tôi cảm thấy Lâm Kiến Quốc không giống như người làm chuyện chân đạp hai thuyền, nhưng giờ lại xảy ra tình huống kỳ quặc thế này. Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, phải làm cho tường tận, để Lâm Kiến Quốc phải giải thích rõ ràng với chúng ta. Ếch ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân tìm đâu chả có. Chuyện này, tuyệt đối không thể cho qua như vậy được.”

Mặt Từ Lệ Anh thoáng cương lại: “Không, không thế nào, Lâm đại ca không phải anh rể cậu ư, sao lại thành đối tượng của cậu rồi? Ái Ân, không phải tôi đã sớm khuyên bảo cậu, hiện tại đã là Tân Trung Quốc, cậu cũng không thể bởi vì nghe lời ba mẹ mà tiếp nhận chuyện ép duyên như vậy được. Huống chi, Lâm đại ca là anh rể cậu, cậu cùng Lâm đại ca ở bên nhau, vậy không phải là loạn luân sao?”

Trần Ái Ân: “Tôi coi chị Ái Trạch như chị ruột vì quan hệ của tôi cùng chị ấy rất thân thiết. Nhưng đáng tiếc, chị Ái Trạch không phải là chị ruột của tôi, nghiêm túc mà nói, tôi cùng chị Ái Trạch ngay cả quan hệ thân thích cũng chả có. Cái cậu bảo là vấn đề, thực ra chẳng là vấn đề gì cả. Hơn nữa, trải qua một thời gian thận trọng suy xét và quan sát, tôi mới quyết định tiếp nhận sự theo đuổi của Lâm Kiến Quốc, cùng anh ấy bên nhau. Lệ Anh à, cậu thật sự là đối tượng của Lâm Kiến Quốc, được anh ấy theo đuổi sao?”

Đặt điều nói dối cũng không phải chuyện dễ làm như vậy, một khi không cẩn thận, bị người biết chuyện bóc mẽ thì lòi đuôi cáo ngay.

Từ Lệ Anh dĩ nhiên không tự tin được như Trần Ái Ân rồi: “Tôi… Chuyện này đương nhiên là thật sự, Ái Ân, cậu không tin tôi, cậu cảm thấy là tôi đang lừa cậu sao? Lâm đại ca là liên trưởng, nhưng cao hơn anh ấy còn có các cấp trên khác. Tôi cùng Lâm đại ca, tôi cùng Lâm đại ca là do Hách chính ủy mai mối. Hách chính ủy nói tôi là một cô gái rất tốt, giống như em gái anh ấy vậy. Anh ấy còn nói tôi cùng Lâm đại ca rất xứng đôi…”

“Vậy được, chuyện này chúng ta trực tiếp đi hỏi Lâm Kiến Quốc đi, xem đây là hiểu lầm hay vẫn là anh ta thật sự làm ra chuyện sai lầm. Chỉ một mình anh ta mà dám có hai đối tượng kết hôn. Bây giờ là Tân Trung Quốc, chú ý chính là chế độ một vợ một chồng. Nếu người đàn ông nào có hai vợ thì đều là phạm pháp cả. Đi thôi, Lệ Anh, cậu đi cùng tôi về. Một chốc nữa thôi là Lâm Kiến Quốc về đến nhà rồi. Tôi muốn cùng anh ta ba mặt mội lời, nói cho rõ ràng.”

Thì ra là lãnh đạo Lâm Kiến Quốc muốn thay anh làm mai, người được giới thiệu lại là Từ Lệ Anh.

Chuyện này, lần trước cùng cô nói chuyện, Lâm Kiến Quốc không hề nhắc tới.

Hôm nay mặc kệ Từ Lệ Anh có đi cùng cô hay không, Trần Ái Ân nếu đã biết tình huống này thì nhất định phải hỏi cho rõ ràng, không thể mơ hồ được.

Từ Lệ Anh thật ra cũng rất muốn đi, nhưng lại không dám đi. Lời cô nói có một nửa là nói dối, một nửa là thật sự. Vấn đề là, một nửa nói thật này đều là dự định tương lai mới tiến hành, chứ không phải đã xảy ra rồi.

Cô một khi đi gặp Lâm Kiến Quốc, chẳng phải là tất cả đều lộ tẩy hết hay sao. Đến lúc đó, Lâm Kiến Quốc sẽ nghĩ như thế nào về cô, sẽ đối đãi với cô như thế nào?

“Ái Ân à, như vậy không tốt đâu? Tôi chính là do lãnh đạo của Lâm đại ca ra mặt làm mai, vạn nhất để lãnh đạo của anh ấy biết được sự tồn tại của cậu, lãnh đạo người ta có thể có hiểu lầm, có thành kiến gì với Lâm đại ca hay không? Hơn nữa, nếu lãnh đạo lại tưởng Lâm đại ca có vấn đề tác phong, vậy tiền đồ về sau của anh ấy sẽ ra sao? Tôi, hai chúng ta không thể hại Lâm đại ca như vậy được.”

Cô đã nói vậy rồi, Trần Ái Ân hẳn là có thể nghe hiểu nhỉ?

“Ái Ân, yêu là trả giá, yêu là thoái nhượng, yêu là hy sinh cùng thành toàn. Lâm đại ca gia cảnh bình thường, là tam đại bần nông, căn chính miêu hồng. Anh ấy sở dĩ có thể có thành tích hôm nay, hoàn toàn là dựa vào chính mình giao tranh cược mạng mà có. Chúng ta không thể bởi vì một việc nho nhỏ như vậy, liền làm hại Lâm đại ca được. Ái Ân, cậu cảm thấy tôi nói lời này có đúng hay không?”

Trần Ái Ân sắc bén hỏi: “Vậy cậu cảm thấy lúc này đây, ai là người nên đi trả giá, thoái nhượng, tự mình hy sinh để thành toàn cho mục đích chung?”

Bình Luận (0)
Comment