Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 72 - Chương 72.

Chương 72. - Chương 72. -

Chương 72

Từ Lệ Anh trả lời không được, kỳ thật ngay trong lời nói trước đó của Từ Lệ Anh, người nên ra đi đã được ám chỉ rất rõ ràng.

Cô là được lãnh đạo giới thiệu cho Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Quốc nếu như không cùng cô bên nhau, đó chính là không cho lãnh đạo mặt mũi. Lâm Kiến Quốc mà chọc lãnh đạo giận dữ, về sau còn có thể có ngày tháng tốt đẹp nữa sao?

Nếu, Trần Ái Ân là bởi vì Lâm Kiến Quốc trong quân biểu hiện không tồi mới coi trọng anh, mà bây giờ chẳng mấy chốc Lâm Kiến Quốc sẽ bị lãnh đạo trách phạt, Trần Ái Ân cho dù có giữ được Lâm Kiến Quốc thì cũng không có ý nghĩa gì.

Nếu, Trần Ái Ân là bởi vì thích Lâm Kiến Quốc mới cùng Lâm Kiến Quốc ở bên nhau, vậy thì càng phải là Trần Ái Ân rời đi mới đúng.

Trần Ái Ân chắc sẽ không hy vọng bởi vì sự ích kỷ của mình mà làm hại đến tiền đồ sau này Lâm Kiến Quốc ở bộ đội đâu nhỉ?

Điểm này, Từ Lệ Anh hy vọng Trần Ái Ân có thể tự hiểu ngầm, để đôi bên không cần phải nói trắng ra như vậy. Ai mà biết, Trần Ái Ân thế nào cũng phải hỏi thẳng ra miệng thế kia, điều này có chút không hợp với lẽ thường lúc ra chiêu, làm cho Từ Lệ Anh có chút trở tay không kịp.

Từ Lệ Anh sắc mặt xấu hổ: “Ái Ân à, hai ta là bạn tốt, tôi thích Lâm đại ca, cậu có phải cũng thích quân nhân hay không? Nếu đúng như vậy, về sau còn có cơ hội mà. Hai ta là bạn tốt, tôi nếu muốn tìm người giới thiệu cho cậu, nhất định sẽ giới thiệu một người thật tốt.”

Chỉ cần không phải Lâm Kiến Quốc thì bài trưởng hay là liên trường khác đều được, cô sẽ cố gắng giật dây làm mai cho Trần Ái Ân, nhất định sẽ để Trần Ái Ân cũng trở thành quân tẩu như cô.

Trần Ái Ân cười lạnh một chút: “Được rồi, gì thì cũng đừng nói nữa. Lâm Kiến Quốc chắc giờ đã về tới rồi đó, đi thôi, chúng ta ba mặt một lời, có gì cứ nói ra hết là tốt nhất.”

“Ái Ân, làm như vậy không tốt lắm đâu? Như vậy không phải làm khó Lâm đại ca sao? Vạn nhất chuyện này bị truyền ra đi, Lâm đại ca ở bộ đội biết làm người thế nào đây?”

“Vậy cậu sẽ rút lui à?”

“…” “Không được, tôi là do lãnh đạo Lâm đại ca giới thiệu, tôi không thể rút lui được.”

Nói đến nói đi, chính là muốn Trần Ái Ân phải lăn xa.

“Thật ngại quá, tôi cũng không định rút lui. Trừ phi Lâm Kiến Quốc chính miệng nói với tôi, cậu là đối tượng anh ta, bởi vì cậu là do lãnh đạo anh ta giới thiệu, cho nên anh ta chọn câu chứ không cần tôi. Nếu không, tôi sẽ không rút lui đâu. Cậu không đi gặp Lâm Kiến Quốc cũng chẳng sao, tôi đây một người hỏi anh ta cũng được, dù sao đáp án giống nhau cả.”

Trần Ái Ân căn bản là không định nghe theo Từ Lệ Anh, Từ Lệ Anh càng nói như vậy, cô lại càng không thể thoái nhượng.

Người ta đều nói “không hấp màn thầu cũng phải tranh khẩu khí” mà.

(Nghĩa là làm người đều phải có khí phách, tham vọng, nhất định phải vươn lên không chịu thua kém)

Lâm Kiến Quốc rõ ràng là đối tượng của cô, dựa vào cái gì mà Từ Lệ Anh chỉ cần nói vài câu thật thật giả giả là cô phải tự rút lui nhường chỗ, có phải mơ cũng quá đẹp rồi không?

Thấy Trần Ái Ân nghiêm túc một hai phải cùng Lâm Kiến Quốc nói cho rõ ràng, Từ Lệ Anh lâm vào thế cưỡi lên lưng cọp khó xuống.

Cô là lãnh đạo giới thiệu cho Lâm Kiến Quốc, nhưng vấn đề là còn chưa kịp giới thiệu đâu.

Trần Ái Ân muốn chạy tới hỏi thẳng Lâm Kiến Quốc, vậy những lời cô đã nói chẳng phải là lộ tẩy toàn bộ? Đến lúc đó, Lâm Kiến Quốc sẽ nhìn cô bằng ánh mắt thế nào, nghĩ cô là người thế nào đây? Đang tốt tốt đẹp dẹp một cọc hỉ sự cứ thế mà bị phá huỷ mất thôi.

Do dự mãi, cuối cùng Từ Lệ Anh cũng không quản được bước chân mình đi theo.

Cho dù phải nói thật với Lâm Kiến Quốc, cô cũng muốn chính miệng nói, chỉ có lời nói của Trần Ái Ân, ai biết cô ấy sẽ gài bẫy thế nào chứ. Ở trước mặt Lâm Kiến Quốc bôi đen cô, rồi bịa đặt những chuyện căn bản là không tồn tại.

Nếu cô tự mình nói, ít nhất có thể cho Lâm Kiến Quốc biết được cô là thật sự thích anh, muốn cùng anh bên nhau.

Cô chỉ là hy vọng Trần Ái Ân biết tự giác một chút, đừng chờ Lâm Kiến Quốc thật sự chướng mắt cô ấy, không cần cô ấy nữa, mới mất mặt rời đi. Bây giờ thể thể diện diện, chính mình rút lui không tốt sao? Hai người các cô là bạn tốt, ngoại trừ có chút tư tâm ra, cô cũng đã hết lòng mà nghĩ cho Trần Ái Ân rồi.

-----------

“Hách chính ủy.”

“Ai thế?”

Hách chính ủy mới về đến nhà thì phát hiện Nghiêm Xuân Hương sắc mặt không tốt lắm, anh còn đang nghĩ phải làm sao để dỗ vợ vui lên, vợ anh vì sao lại giận dỗi; thì lúc này thế mà có người không có mắt tới cửa quấy rầy: “Chuyện gì?”

“Hách chính ủy, bây giờ ở nhà Lâm liên trưởng có hai cô gái, hình như là đang cãi nhau hay sao ấy, anh có định qua xem tình hình thế nào không?”

Chưa lập gia đình, lại còn là hai cô gái nữa chứ, chuyện này một khi làm lớn lên, Lâm liên trưởng rất có khả năng phải cõng trên lung tội danh làm loạn quan hệ nam nữ, về sau còn thăng tiến thế nào được nữa chứ?

Hách chính ủy nhảy dựng lên: “Gì, hai cô gái, ở đâu ra hai cô gái, không phải chỉ có một người hả?” Một cô là Trần Ái Ân, vậy cô kia là ai?

Nghiêm Xuân Hương đột nhiên mặt đổi sắc: “Lão Hách à, anh nói một người kia có khi nào là Từ Lệ Anh không?”

Bình Luận (0)
Comment