Chương 73
Sở dĩ hôm nay Nghiêm Xuân Hương làm mặt giận với Hách chính ủy sau khi anh đi làm về, nguyên nhân cũng chính là vì Từ Lệ Anh.
Được rồi, là bọn họ sai, là lão Hách nhà cô không nên phản ứng quá hào hứng khi biết Từ Lệ Anh là sinh viên đại học Dân Binh lại còn đã quen biết, có cảm tình với Lâm Kiến Quốc, mà nảy lên ý định muốn giới thiệu Từ Lệ Anh cho Lâm Kiến Quốc.
Nhưng sau đó hai vợ chồng bọn họ đã vừa ám chỉ vừa nói rõ là chuyện này có thể không thành rồi.
Từ Lệ Anh còn chưa chính thức cùng Lâm Kiến Quốc gặp nhau, Nghiêm Xuân Hương nghĩ mãi không ra, Từ Lệ Anh sao có thể cứ thế quấn lấy nhà bọn họ, cứ từng chuyến từng chuyến chạy qua nhà họ, làm như thân thiết lắm ấy?
Nhà Hách chính ủy cũng không có em gái cỡ tuổi Từ Lệ Anh, Nghiêm Xuân Hương lại còn là con út của Nghiêm gia nữa chứ.
Từ Lệ Anh thường thường tới nhà Hách chính ủy làm những người quen thân Hách chính ủy đều nhịn không được hỏi han Nghiêm Xuân Hương, Từ Lệ Anh rốt cuộc là ai thế, có quan hệ gì với Hách gia?
Là phụ nữ, lại còn là một phụ nữ mang thai thường hay miên man nghĩ nhiều, Nghiêm Xuân Hương vừa nghe những lời này, cho dù không đến mức hiểu lầm, nhưng nghe xong trong lòng cô vẫn là không thoải mái, bức bối khó chịu.
Nghiêm Xuân Hương còn chưa kịp nói lý lẽ cùng Hách chính ủy, để anh nhanh chóng giải quyết vấn đề Từ Lệ Anh, thì ai biết, chỗ Lâm Kiến Quốc đã sinh chuyện trước rồi.
Máu nóng bốc lên, Nghiêm Xuân Hương đánh Hách chính ủy mấy cái: “Anh nói anh xem, muốn giới thiệu đối tượng cho Lâm Kiến Quốc thì cứ giới thiệu đi, việc gì một hai cứ phải đem Từ Lệ Anh đưa vào trong quân doanh, dẫn đến tận nhà mình hả? Nếu không phải là anh đưa nào, tiểu đồng chí đứng gác sao có thể hiểu lầm Từ Lệ Anh là thân thích nhà chúng ta, cứ thế cho cô ta đi vào mãi? Em đã bảo anh rồi, đừng có nghĩ là vì muốn tốt cho Lâm Kiến Quốc, cuối cùng lại hại cậu ấy.”
Hách chính ủy cảm thấy anh oan uổng chết đi được, oan uổng muốn khóc luôn.
Anh đây là làm ra chuyện thiên nộ nhân oán gì, mà để vợ anh phát hoả lớn như vậy, còn đánh anh nữa.
Chuyện dẫn Từ Lệ Anh vào quân doanh kia, Hách chính ủy có muốn giải thích, lại có phần không biết mở miệng thế nào cho phải.
Lần đó hai người họ mới gặp lần đầu, thuận miệng hàn huyên hai câu, Hách chính ủy tuy rằng đem chuyện này để trong lòng, nhưng bộ đội nhiều việc bận rộn, vẫn luôn không có thời gian đem việc này tiến hành.
Ai biết, Từ Lệ Anh lại là một người đặc biệt tích cực, anh còn chưa an bài tốt thì cô ta đã tìm tới cửa.
Từ Lệ Anh nói cho lính gác là, mình tới tìm Hách chính ủy.
Hách chính ủy vừa nghe báo là Từ Lệ Anh, cũng cứ thế mà cho Từ Lệ Anh vào thôi.
Quay đầu nghĩ, Hách chính ủy lại đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng như vậy, ảnh hưởng không tốt lắm.
Phải làm sao bây giờ? Hách chính ủy liền nghĩ ra cách đem Từ Lệ Anh dẫn về nhà, có chuyện gì thì để vợ mình cùng Từ Lệ Anh tâm sự, nữ đồng chí và nữ đồng chí nói chuyện với nhau cũng dễ dàng hơn là nói với anh nhỉ?
Ghé qua nhà họ một lần rồi, vậy là về sau Từ Lệ Anh cứ thế mà tằng tằng đến nhà Hách chính ủy, chẳng khác gì về nhà thăm anh hai chị dâu mình cả. Cho dù mỗi lần cô ghé đều mang đến vài món đồ làm quà, nhưng Hách chính ủy và Nghiêm Xuân Hương cũng đâu phải là thiếu thốn gì mấy món đó?
“Được rồi, anh chạy nhanh qua xem đi.” Nghiêm Xuân Hương đẩy Hách chính ủy một phen, “Nhắc nhở anh một câu, đừng bởi vì anh coi trọng Từ Lệ Anh mà thiên vị cô ấy đó.”
Hách chính ủy oa oa kêu to: “Cái gì mà anh coi trọng hả, người anh coi trọng rõ ràng là em.”
Nghiêm Xuân Hương mặt già đỏ lên: “Em nói là ý này sao!? Giờ người cưới vợ là Lâm Kiến Quốc, anh đừng có tác động cậu ấy, phải xem Lâm Kiến Quốc nhìn trúng ai. Cũng tốt, Từ Lệ Anh cứ qua nhà chúng ta mãi, em thực sự chịu không nổi. Thừa dịp này có cơ hội, anh đem mọi chuyện giải quyết triệt để luôn đi. Bây giờ, nếu Lâm Kiến Quốc nhìn trúng em gái của Ái Trạch, vậy thì anh nói với Từ Lệ Anh, nếu cô ấy thích quân nhân, bộ đội chúng ta còn rất nhiều thanh niên tốt, đến lúc đó, anh lại giới thiệu cho cô ấy một người.”
Từ Lệ Anh cũng không biết rằng những điều cô dùng để dỗ Trần Ái Ân, lúc này lại thành nhiệm vụ Nghiêm Xuân Hương giao phó cho Hách chính ủy.
“Ài, rõ rồi.” Này họa vốn do anh mà ra, Hách chính ủy nào dám cãi lời.
Chờ đến khi Hách chính ủy chạy qua, những gì ba người nên làm rõ cũng đã nói gần xong.
Từ Lệ Anh đôi mắt đã hồng hồng, nhìn thấy Hách chính ủy mà như là gặp được người thân, chạy về phía Hách chính ủy tấm tức: “Hách chính ủy, anh phải làm chủ cho em.”
Lâm Kiến Quốc nhìn thấy Hách chính ủy, âm thầm kiềm chế, chịu đựng không chạy qua phát giận với anh ta.
Anh tự nói với mình, Hách chính ủy đó là do quan tâm anh thôi, mặc dù phần quan tâm này, một phân anh cũng không cần. Anh cũng đã lập quân lệnh trạng thời hạn một năm rồi, vậy mà mới qua nửa năm, Hách chính ủy liền không tuân thủ hứa hẹn, lại muốn giới thiệu đối tượng cho anh. Anh phải hiểu… Anh phải hiểu cái con khỉ khô!
Khó trách Ái Ân vẫn thường thường làm mình làm mẫy với anh, cứ mãi khó chịu vì Từ Lệ Anh. Quả nhiên Từ Lệ Anh thiếu chút nữa đã trở thành tai hoạ ngầm trong mối quan hệ của hai người họ rồi.
Lâm Kiến Quốc càng cảm thấy vô cùng may mắn và vui vẻ là vì, sau khi nghe Từ Lệ Anh mở miếng nói mấy câu như “cô là đối tượng do lãnh đạo của anh giới thiệu”, Trần Ái Ân không bởi vì tức giận mà bỏ chạy lấy người.