Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 74 - Chương 74.

Chương 74. - Chương 74. -

Chương 74

“Hách chính ủy, anh tới rất đúng lúc. Nghe nói Từ đồng chí là đối tượng anh giới thiệu cho tôi? Từ khi nào tôi có một đối tượng kết hôn là Từ đồng chí vậy? Tôi là người trong cuộc mà lại chẳng hay biết gì là sao?” Lúc nói những lời này, mắt Lâm Kiến Quốc luôn nhìn về phía Trần Ái Ân, anh thực sự trong sạch vô tôi, anh và Từ Lệ Anh một chút quan hệ đều không có, chứ đùng nói là đối tượng gì gì đó.

Trần Ái Ân trấn an mà nhìn Lâm Kiến Quốc liếc mắt một cái, cô mà thật sự tin những lời này của Từ Lệ Anh, vậy thì hai ngày trước cô đã không đáp ứng qua lại với Lâm Kiến Quốc, hôm nay cũng sẽ không lôi kéo Từ Lệ Anh đến trước mặt Lâm Kiến Quốc để ba mặt một lời rồi.

Lâm Kiến Quốc đã không phải là Lâm Kiến Quốc trong sách kia, nhưng hiển nhiên Từ Lệ Anh vẫn là Từ Lệ Anh trong sách, muốn cho cốt truyện chủ tuyến trở về “đường ngay” đấy.

Có được sự tín nhiệm của Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc trong lòng ấm áp, tự tin đều tăng lên không ít.

Chuyện này, để cho Trần Ái Ân một câu trả lời, cũng là vì trong sạch của chính bản thân anh, phải làm cho rõ ràng, không thể còn tồn nửa điểm mơ hồ.

Nhìn thấy Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân hai người trước mặt mình dám làm trò mắt đi mày lại, Từ Lệ Anh tức đến không chịu được.

Cô đều đã nói cô thực sự là đối tượng do Hách chính ủy giới thiệu cho anh, vậy mà Lâm Kiến Quốc lại to gan lớn mật như vậy, cả mặt mũi của lãnh đạo cũng không để vào mắt?

Sớm biết rằng Lâm Kiến Quốc là loại người này, trước kia cô đã không phải vì Lâm Kiến Quốc mà nghĩ ngợi nhiều như vậy, cảm thấy trước khi sự việc bị làm ầm ĩ, cứ yên lặng khuyên Trần Ái Ân rút lui thì hơn. Bởi vậy, sự tồn tại của Trần Ái Ân mới không gây ảnh hưởng gì đến Lâm Kiến Quốc.

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, cứ từ từ từng việc từng việc mà nói, rồi cũng sẽ rõ ràng thôi.” Lâm Kiến Quốc tỏ lòng thành với Trần Ái Ân, Trần Ái Ân lại một bộ dáng “em hiểu anh mà” mắt tới mày đi giao lưu, Hách chính ủy cũng không phải mắt mù mà không thấy.

Đây vẫn là lần đầu tiên Hách chính ủy nhìn thấy Trần Ái Ân đấy. Lúc trước nghe Nghiêm Xuân Hương nói, Hách chính ủy còn chưa tin, hôm nay vừa thấy, anh cũng đã phần nào tin tưởng là Lâm Kiến Quốc thật sự xem trọng Trần Ái Ân rồi. Quan trọng nhất chính là, anh cảm thấy phần coi trọng này không có liên quan gì đến lời hứa với Trần Ái Trạch.

Đơn giản mà nói thì Lâm Kiến Quốc chỉ là đơn thuần coi trọng con gái nhà người ta thôi.

“Chào em, anh họ Hách (đồng âm với hảo=tốt), là chính ủy của quân khu, em chính là đồng chí Trần Ái Ân nhỉ? Cho tới nay cũng là nhờ em chiếu cố Dương Dương, thật là vất vả cho em. Dương Dương đâu rồi? Đang ngủ hả?”

Trần Ái Ân: Chính ủy tốt (Hách đồng âm với hảo, cũng có nghĩa là tốt)? Tùy tiện giới thiệt đối tượng lung tung cho người ta, tốt chỗ nào?

“Hách chính ủy!” Lâm Kiến Quốc giọng trầm trầm nén giận, “Hách chính ủy, trước tiên anh vẫn là nên giải thích rõ tình huống của Từ đồng chí đi.”

Hách chính ủy xoa xoa trên cái trán không có giọt mồ hôi nào, cười nói: “Được, anh nói chuyện một chút nhỉ. Từ đồng chí, sao em lại tới nhà Lâm liên trưởng?”

Từ Lệ Anh không nói gì, nghĩ một lúc liền kể: “Ban đầu là em ghé qua thăm chị dâu, lúc trở về thì gặp được Ái Ân. Em và Ái Ân là bạn tốt, cho nên lên tiếng chào hỏi, nói tới nói lui một hồi, mới phát hiện có vấn đề. Ái Ân nói cậu ấy là đối tượng của Lâm Kiến Quốc, nhưng em cũng vậy mà.”

Phải biết rằng, Từ Lệ Anh vẫn luôn cảm thấy Hách chính ủy đã định giới thiệu cô và Lâm Kiến Quốc với nhau, vậy thì chuyện hai người coi như là đã chắc chắn rồi.

Chờ Lâm Kiến Quốc đánh kết hôn báo cáo Trần Ái Ân, cô liền có thể thẳng thắt lưng mà đem Lâm Kiến Quốc đưa tới trước mặt ba mình rồi nói: “Ba, ba xem con rể ba có phải là vị anh hùng trên tờ báo mà lần trước ba đọc không này.”

Đúng vậy, chấp niệm của Từ Lệ Anh đối với Lâm Kiến Quốc đều đến từ chính tờ báo tuyên truyền mà một lần nọ ba Từ đọc.

Phóng viên viết bản thảo cho tờ báo này đã đem Lâm Kiến Quốc viết thành anh hùng dân tộc, ba Từ đọc xong vẫn luôn miệng khen tấm tắc: “Cũng bởi vì có những anh hùng dân tộc như vậy, quốc gia chúng ta mới có thể có được thái bình, người dân chúng mới yên ổn làm ăn sinh sống. Bọn mũi lõ đều đã thua còn chơi chiêu trò đánh lén bẩn thỉu, nên như vậy, dám mò đến á, đến một lần thì đánh một lần. Người trẻ tuổi này ấy à, về sau ắc hẳn tiền đồ vô lượng, có thể lên đến cấp tướng không chừng!”

Bình Luận (0)
Comment