Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 75 - Chương 75.

Chương 75. - Chương 75. -

Chương 75

Cám ơn các bạn đã đọc và đẩy kim phiếu cho truyện nhé, tuần này mình sẽ cố gắng update truyện đều hơn ^ ^

Xuống nông thôn một năm, thật vất vả Từ Lệ Anh mới được về nhà một chuyến, nhìn ba mình chỉ chú tâm đọc báo tuyên truyền, đối với một người xa lạ khen đến không ngừng miệng thì cô cũng duỗi cổ vào xem: “Còn không phải chỉ là bài trưởng sao, năng lực được tới đâu chứ?” Nếu lợi hại như vậy, sao lại chỉ là một bài trưởng được.

“Con thì biết cái gì?” Ba Từ không đồng ý, “Thế đạo bây giờ… Ông nội còn hồi còn sống thích nhất là đọc báo đấy. Mấy chục năm trước đều có báo đọc, bây giờ thì ngược lại, một tờ báo cũng chẳng có, nhìn tới nhìn lui đều là một loại báo tuyên truyền đỏ rực này. Đừng thấy tiểu tử này hiện tại chỉ là một bài trưởng mà lầm, về sau không tầm thường đâu. Chỉ cần qua một thời gian nữa là tốt rồi.”

Ba Từ là người cơ trí nhất Từ gia, Từ Lệ Anh dĩ nhiên tin tưởng những lời ba mình nói rồi.

Huống chi, vị trí bài trưởng cũng không phải là chức vị tầm thường như Từ Lệ Anh nói, chỉ là cô ghen vì ba mình mãi xem báo không để ý đến mình, mới cố ý thêm vào từ “chỉ là”.

Bởi vì lần nói chuyện này, Từ Lệ Anh vậy mà thật sự nhớ kỹ mặt và thân phận của Lâm Kiến Quốc.

Làm cho Từ Lệ Anh không ngờ được chính là, trong khoảng thời gian cô tiếp tục xuống nông thôn làm thanh niên trí thức này, cô chẳng những gặp gỡ một người tên Lâm Kiến Quốc, mà Lâm Kiến Quốc này còn chính là Lâm Kiến Quốc mà cô đã nhìn thấy trên tờ báo tuyên truyền của ba Từ.

Nếu đây không phải duyên phận, thì cái gì mới được xem là duyên phận chứ?

Từ Lệ Anh là bởi vì quan hệ của Lâm Kiến Quốc với Dương Dương mới kết bạn với Trần Ái Ân. Cô chưa bao giờ cảm thấy một cô gái nông thôn như Trần Ái Ân sẽ là trở ngại của mình trên con đường trở thành đối tượng kết hôn với Lâm Kiến Quốc của cô.

Vậy mà “đại ý thất Kinh Châu”, vô tình hữu ý, Trần Ái Ân mà Từ Lệ Anh chướng mắt lại thành chướng ngại vật lớn nhất của cô.

Từ Lệ Anh nói mình là đối tượng của Lâm Kiến Quốc, không chỉ Lâm Kiến Quốc mà cả Hách chính ủy cũng không thừa nhận: “Từ đồng chí, từ khi nào mà em trở thành đối tượngcủa Lâm Kiến Quốc vậy, cậu ta đáp ứng cùng em làm đối tượng?”

“Không có!”

“Hách chính ủy, không phải anh muốn giúp hai người bọn em giới thiệu sao?” Không xem như đối tượng chính thức thì cũng coi như là đối tượng dự bị đúng không?

Hách chính ủy đã rõ, đây chỉ là Từ Lệ Anh một bên tình nguyện: “Từ đồng chí à, tình huống như vậy mà nói, anh phải cùng em nói rõ một chút. Đầu tiên, trước anh cũng phải tự kiểm điểm với em một chút, là vì sao? Trước kia, Lâm Kiến Quốc độc thân, anh cũng chỉ là muốn xem có phải hai người có duyên phận không. Sau thì Lâm Kiến Quốc đã tìm được đối tượng, anh hẳn là nên sớm một chút thông báo tin tức này với em, không nên làm chậm trễ em, lại để em cứ cho rằng mình đã là đối tượng của Lâm Kiến Quốc, gây ra hiểm lầm lớn như vậy. Nếu chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của em, anh có thể giúp em giải thích.”

Nói ra sự tình thế này, Hách chính ủy muốn nói, Lâm Kiến Quốc không phải là người oan uổng nhất đâu, là anh kìa.

Nói muốn hỗ trợ giới thiệu đối tượng, còn chưa có gặp mặt lần nào đâu, vậy mà hai người chính là quan hệ đối tượng kết hôn á?

Hách chính ủy rất muốn hỏi Từ Lệ Anh, chỗ nào có cái đạo lý ngông cuồng như vậy, nói như vậy những người đã gặp mặt xem mắt qua đều là quan hệ kết hôn hả?

Thật ngại quá, nơi này của bọn họ không có cách nói cùng cách làm bá đạo như vậy.

“Ái Ân à, đây đều chỉ là hiểu lầm thôi, em cũng đừng trách Từ đồng chí, càng đừng trách Kiến Quốc. Chuyện này anh cũng chưa kịp cùng Kiến Quốc nói qua, cậu ấy căn bản không hề biết gì chuyện Từ đồng chí đâu.”

Từ Lệ Anh mặt mũi trắng bệch, cô mới là người bị thiệt thòi, vậy mà Hách chính ủy không giải thích gì với cô, lại liên tục mà nói chuyện cùng Trần Ái Ân là có ý gì?

Trần Ái Ân hào phóng nói: “Nếu là hiểu lầm thì chỉ cần nói rõ ràng là tốt rồi. Kỳ thật trong lòng em cũng biết Kiến Quốc là người như thế nào mà. Thân là quân nhân, anh ấy sao có thể làm ra loại hành vi chân đạp hai thuyền như vậy được. Cho nên em mới kéo Từ Lệ Anh tới, trước mặt Kiến Quốc hỏi cho rõ ràng. Bây giờ thì tốt rồi, hiểu lầm đã được cởi bỏ, không có chuyện gì.”

Hách chính ủy cười: “Kiến Quốc, cậu đúng là có phúc nhỉ, đồng chí Ái Ân tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lòng dạ lại rất lớn. Hiểu lầm nghiêm trọng như vậy, không cùng cậu so đo mà còn tín nhiệm cậu, tin tưởng cậu. Đúng rồi, đồng chí Ái Ân, về việc trở thành quân tẩu, em có ý kiến gì không?”

“Cũng không có gì đặc biệt.”

“Không có gì đặc biệt cái nhìn.”

“?”Hách chính ủy đánh một dấu hỏi, trả lời như vậy là sap? “Em cũng biết, Kiến Quốc chính là hạt giống tốt, có đôi khi đảng và tổ chức giao nhiệm vụ cho cậu ấy, phải tốn thời gian rất dài để hoàn thành. Những lúc như vậy, làm bạn đời của Kiến Quốc là thật sự rất vất vả. Chồng mình không ở bên người, trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Bố mẹ hai bên hay con cái có đau ốm nhức đầu, cũng chỉ một mình em cáng đáng.”

Làm quân tẩu là thật sự rất khó.

Trần Ái Ân không sao cả mà nói: “Chuyện này thì có bao lớn chứ, cũng không thành vấn đề. Lâm Kiến Quốc, hai ta nếu thật sự bên nhau, em đọc sách chỉ tiêu tiền của anh thôi, không kiếm tiền, anh có ý kiến gì không?”

“Anh kiếm tiền chính là để đưa cho vợ cho con tiêu, sao lại có ý kiến chứ.”

Lâm Kiến Quốc trong lòng ngẫm nghĩ, anh cũng có chút không chắc Trần Ái Ân vừa rồi trả lời như vậy rốt cuộc là có ý gì.

Trần Ái Ân vừa lòng gật đầu, cho dù cô không định làm sâu gạo, nhưng cũng không trở ngại cô hỏi như vậy: “Hách chính ủy, em cảm thấy làm quân tẩu cũng khá tốt.”

Bình Luận (0)
Comment