Chương 76
Tác giả: Lâm Lăng Thất
Ba mươi năm sau, Lâm Kiến Quốc và Hách chính ủy sẽ được nghe câu chuyện cười kinh điển “phụ nữ nước ta được làm từ thép và bùn đất”.
Ngày ngày đi làm ở công ty, về nhà thì làm việc nhà, rồi còn phải chăm con, chăm bố mẹ già yếu hai bên, cực cực khổ khổ lo liệu hết thảy như vậy, nói không chừng chồng các cô quay đầu còn mang về cho các cô một “chị em tốt” ấy chứ.
Trần Ái Ân liếc mắt đánh giá Lâm Kiến Quốc một cái, cô thấy Lâm Kiến Quốc hẳn là có cho cũng không dám tìm “chị em tốt” cho cô đâu ha.
Còn chuyện đi làm, làm việc nhà, chăm con cùng với chăm sóc ba mẹ hai bên, sau khi hai người bên nhau muốn phân công thế nào, Trần Ái Ân cảm thấy thu xếp hợp lý một chút thì vẫn sẽ làm được thôi.
“Nếu quả thật gặp phải vấn đề khó khăn, em tin rằng mình nhất định có thể khắc phục được.”
Cô nhìn ra Hách chính ủy là cho rằng cô đang khoác lác nên cũng thu liễm một chút, nói vài câu nghe tương tối thực tế một chút mà chắc hẳn Hách chính ủy sẽ thích nghe.
Hách chính ủy thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, gặp phải vấn đề khó khăn cũng không sợ hãi mà muốn đối mặt vượt qua, quả nhiên là có tư tưởng giác ngộ rất cao. Nghe em nói vậy, chuyện của Kiến Quốc anh cũng coi như là yên tâm phần nào rồi. À mà, Kiến Quốc, khi nào cậu định đánh báo cáo kết hôn, đi lĩnh giấy chứng nhận hả?”
Đối tượng cũng đã có rồi, còn dây dưa gì nữa mà không nhanh nhanh chóng chóng kết hôn, sinh em trai em gái cho Dương Dương đi.
Đến lúc đấy, có lẽ Dương Dương cũng đã chạy nhảy quanh nhà rồi ấy chứ. Cùng chơi với em trai em gái đến lớn, tình cảm sao có thể không tốt đây.
Lâm Kiến Quốc thực sự rất muốn nói, giờ kêu anh tại đây viết báo cáo kết hôn cho Hách chính ủy phê, anh cũng rất sẵn lòng đó.
Nhưng mà, sau khi bị Trần Ái Ân liếc mắt một cái, Lâm Kiến Quốc nháy mắt đã hiểu: “Hách chính ủy, tôi cùng đồng chí Trần Ái Ân mới xác định quan hệ không được mấy ngày, cũng không thể quá qua loa nóng vội như vậy được. Báo cáo kết hôn lại chờ một thời gian nữa rồi viết đi.”
“Không vội?” Hách chính ủy lấy làm khó hiểu mà nhìn qua Lâm Kiến Quốc, “Hơn nửa năm trước, cậu cùng tôi lập quân lệnh trạng, không phải vì…”
“Hách chính ủy, chuyện kết hôn của tôi, tôi còn không vội thì anh gấp cái gì?”
Hách chính ủy này cung phản xạ cũng quá dài đi, ở cái thời điểm nhạy cảm như vậy , lời này có thể nói ra sao?
Hách chính ủy sờ sờ mũi: “Được rồi, chuyện của hai người thì hai người tự quyết với nhau vậy.”
Chậc, anh xem như đã rõ ràng, thời điểm Kiến Quốc lập quân lệnh trạng với anh chắc hẳn là đã nhìn trúng tiểu đồng chí Trần Ái Ân rồi. Càng không nghĩ tới chính là, Lâm liên trưởng của quân doanh bọn họ về nhà lại là một người ông chồng sợ vợ đấy.
Nhưng sợ vợ cũng tốt, anh cũng sợ vợ mà, đây là truyền thống tốt, phải duy trì!
Từ Lệ Anh hoàn toàn bị ngó lơ, cô cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng: “Hách chính ủy, không phải anh nên giải thích cho em sao?Anh làm chứng cho Lâm đại ca và Trần Ái Ân, vậy em thì sao, em là cái gì?”
Hách chính ủy nhíu mày, sau đó ôn tồn nói: “Tiểu Từ à, vừa rồi anh đã nói rõ rồi. Anh chỉ là định giới thiệu em cho Lâm Kiến Quốc, nhưng không phải còn chưa giới thiệu sao? Lâm Kiến Quốc đã có đối tượng, nhưng em cũng đừng gấp, nếu em tin tưởng anh, anh lại tìm cho em một người khác, đảm bảo so ra không hề thua kém Lâm Kiến Quốc đâu.”
Lời này Hách chính ủy nói ra chẳng những không an ủi được Từ Lệ Anh, ngược lại còn làm cho cô cảm thấy vô cùng khuất nhục.
Người khác tốt thì sao, người đó cũng không phải Lâm Kiến Quốc.
Cô còn nghe mọi người trong quân doanh nói, Lâm Kiến Quốc là liên trưởng trẻ tuổi nhất trong quân, về sau tiền đồ rộng mở biết bao.
Cho nên Từ Lệ Anh rất rõ ràng, khi Hách chính ủy nói không khó tìm cho cô một anh lính khác, một người so với Lâm Kiến Quốc còn tốt hơn, đây rõ ràng là Hách chính ủy đang dỗ cô mà thôi.
Điều này, trong lòng mọi người ở đây là hiểu cả.
Trần Ái Ân còn tưởng Từ Lệ Anh sẽ nổi giận đùng đùng, không nghĩ tới, Từ Lệ Anh lại nhịn xuống được.
Từ Lệ Anh hướng về Hách chính ủy lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, ánh mắt tràn đầy bi thương lồ lộ: “Vậy sao, vậy thật cám ơn Hách chính ủy. Hách chính ủy muốn giúp em giới thiệu đối tượng, dĩ nhiên là em tin tưởng anh rồi. Hách chính ủy, em có chút không khoẻ, lần sau lại cùng anh cùng qua thăm chị dâu, giờ em xin phép về trước.”
Khi Từ Lệ Anh quay đầu bỏ đi, Hách chính ủy bọn họ đều nhìn thấy cô khóc.
Hách chính ủy khóc không ra nước mắt: “Kiến Quốc à, vì chuyện của cậu, tôi đúng là rầu thúi ruột, chọc phiền toái không nhỏ.”
Nhìn thấy Từ Lệ Anh khó chịu rời đi như vậy, Hách chính ủy cảm thấy mình thật có lỗi với con gái nhà người ta, nếu không phải anh cảm thấy Từ Lệ Anh cũng khá tốt, muốn giới thiệu cho Lâm Kiến Quốc, thì hôm nay đâu ra nhiều chuyện như vậy.
Lâm Kiến Quốc giận, anh cũng cảm thấy phiền phức muốn chết đây. Anh rõ ràng chuyện gì cũng không biết, chuyện gì cũng không làm, vậy mà chả hiểu sao lại dây vào cục phiền toái Từ Lệ Anh này nữa?
Thấy không khí có chút xấu hổ, Trần Ái Ân liền đánh thức Dương Dương rồi ôm thằng nhóc ra ngoài.
Dương Dương vừa mới tỉnh, có chút ngơ ngơ ngác ngác, phản ứng đầu tiên chính là như con sâu nhỏ mà ngọ nguậy trong ngực Trần Ái Ân, rầm rầm rì rì rồi bập bẹ giọng tràn mùi sữa mơ màng kêu “Ma ma”.
“Dương Dương, bác Hách tới thăm con nè.” Vỗ bả vai Dương Dương, lại đút thằng bé uống chút nước, Dương Dương lúc này mới có chút tỉnh táo.