Chương 77
Dương Dương mở to mắt, nhìn chằm chằm Hách chính ủy, người mà so với “người xa lạ” Lâm Kiến Quốc còn xa lạ hơn, nhìn đến tim gan Hách chính ủy đều mềm nhũn.
“Đây là Dương Dương à, lớn lên thật… Tốt!” Vợ anh cũng không phải chỉ nói cho anh vui, quân khu bọn họ quả thật là không có đứa bé nào lớn lên so được với Dương Dương, “Đồng chí Ái Ân, em nuôi Dương Dương như thế nào vậy, có bí quyết gì không?” Học hỏi một chút, để về sau vợ anh cũng theo vậy mà nuôi mấy đứa nhỏ nhà anh.
Trần Ái Ân sờ sờ hai cái nọng cằm của Dương Dương, cô vẫn thường xuyên nghe người khác hỏi những câu như vậy, Dương Dương lớn lên thật sự tốt thế sao? Trẻ con trong ấn tượng của cô, đều là một dạng như vậy á: “Có thể là do khi hậu ở đội sản xuất chỗ em tốt nhỉ? Chứ ngoại trừ sữa mạch nha các anh gửi cho Dương Dương ra, em đều chỉ cho thằng bé ăn những thứ rất bình thường.”
Điều khác biệt duy nhất chính là, phàm là những thứ dùng để làm đồ ăn cho Dương Dương, Trần Ái Ân đều sẽ băm nhuyễn đến hết mức có thể để giúp thằng bé dễ tiêu hóa hấp thu.
Hách chính ủy đi về phía Dương Dương: “Có thể cho anh ôm một cái không?”
Trần Ái Ân duỗi tay đưa Dương Dương qua, Hách chính ủy liền đón lấy thằng bé ôm vào lòng.
Dương Dương còn bé, cả thân thịt mềm mũm mĩm, làm Hách chính ủy đang ôm thằng bé mà không dám thả lỏng, sợ làm ngã Dương Dương.
Dương Dương chớp chớp mắt, thằng bé thấy một người lạ hoắc chưa gặp bao giờ đang ôm mình thì miệng mếu máo, hốc mắt đỏ lên, bộ dạng nhìn là biết sắp khóc. Dương Dương ban đầu là quay đầu nhìn Trần Ái Ân, những chắc là thấy vóc dáng cô không bự bằng Hách chính ủy, thế là thằng bé vươn tay duỗi về phía người tương đối quen thuộc hơn một chút là Lâm Kiến Quốc: “Ư ư ô…”
“Nó nói gì vậy?” Hách chính ủy nghe không rõ lắm, “Đừng khóc đừng khóc, bác là bác Hách này, gọi bác đi con.”
“Bá, bá.” Dương Dương phun nước miếng như mưa, vừa như là kêu ôm, lại vừa như đang bập bẹ gọi ba.
Lần trước nhìn thấy Dương Dương chiếm tiện nghi Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để dạy dỗ thằng bé, làm một bé trai sao có thể thích làm nũng giống mấy bé gái như vậy được chứ?
Nhưng giờ nghe Dương Dương kêu từng tiếng “bá bá” thì Lâm Kiến Quốc thỏa hiệp: “Lúc sợ mới biết ông đây là ba mày hả nhóc con, muốn ba bảo vệ con hửm? Ngày thường, con cũng có thể ngoan ngoàn nghe lời giống hôm nay không?” Đừng chỉ biết quấn lấy mẹ con như thế, ba con cũng cần mẹ con lắm đó, biết chưa hả?
Nào biết, Dương Dương ngoan ngoãn chưa tới “ba giây”, sau khi thuận lợi được bế từ ngực Hách chính ủy qua tay Lâm Kiến Quốc thì ngay trước mặt ba người lớn, cu cậu đã thể hiện tính mềm dẻo của bản thân cực tốt, thân mình cũng sắp vặn thành 180° độ, giương tay nhở hướng về phía Trần Ái Ân mà nhào qua.
Dương Dương là lo lắng Trần Ái Ân không phải đối thủ của Hách chính ủy, cho nên mới nhờ đến trạm trung chuyển là Lâm Kiến Quốc để sau khi thuận lợi chạy thoát thì lại về được với mục tiêu cuối cùng của cu cậu là —— vòng ôm của ma ma.
Vòng tay của Trần Ái Ân lúc nãy ôm Dương Dương còn chưa lạnh xuống thì cục bột béo mum múp thịt, nóng hầm hập đã về lại làm ổ trong ngực cô. Trần Ái Ân quả thật muốn cạn lời, cũng mặc kệ thằng nhỏ đang cười dạt dào đắc ý ăn vạ trong ngực cô.
“Ha ha ha…” Hách chính ủy cười đến không ngậm được miệng, “Dương Dương còn chưa được một tuổi nhỉ, còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, vừa nhìn đã biết đây là mầm non tốt cho quân đội mai sau rồi. Kiến Quốc à, cậu phải dụng tâm tài bồi Dương Dương đó, tôi thấy thằng bé Dương Dương sau này lớn khéo còn ưu tú hơn ba ruột nó không chừng.”
Lời này Hách chính ủy vừa nói ra, ý cười trên mặt Trần Ái Ân cũng tắt.
Lâm Kiến Quốc nhìn thấy phản ứng của cô, liền vội vàng cùng Hách chính ủy thương lượng: “Hách chính ủy, Dương Dương bây giờ còn nhỏ, chờ sau này trưởng thành, rồi nó cũng sẽ hiểu được ý tứ những lời này. Anh nói như vậy, vạn nhất Dương Dương hỏi, ba mẹ ruột nó là ai, tại sao lại mất, tại sao không ở cùng nó, vậy thì tôi và Ái Ân biết trả lời thế nào đây. Trẻ con đôi khi cũng rất mẫn cảm, tôi cũng đã đồng ý với Ái Trạch, sẽ để Dương Dương được lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác. Trừ khi Dương Dương đã thành niên, nếu không, có phải là chúng ta đừng nên đề cập đến chuyện này trước mặt thằng bé không?
Điều này đối Dương Dương mà nói, là một sự tổn thương.
Hơn nữa, thế giới người lớn và cả sự tình phát sinh đều quá mức phức tạp, đó không phải là điều mà một đứa trẻ có thể hiểu và tiếp nhận được.
Hách chính ủy vội vàng thu lại nét mặt: “Đúng vậy, cậu và Ái Ân suy xét rất đúng, về sau tôi nhất định sẽ chú ý vấn đề này. Trừ phi… Dương Dương do hai người xem như con ruột mà nuôi dưỡng.”
Tình huống của Chu gia, Hách chính ủy qua thực không muốn đề cập đến quá nhiều trước mặt Trần Ái Ân. Không phải là muốn gạt cô, mà là cảm thấy thật có lỗi với cô.
Chu gia miệng thì bảo không nhận đứa con dâu là Trần Ái Trạch, thế mà quay người thì lại đem đứa cháu nội Dương Dương ném cho người Trần gia nuôi. Chuyện này dù nói thế nào cũng đều là Chu gia cư xử không hợp tình hợp lý.
Cũng may mà Trần Ái Ân gặp được Lâm Kiến Quốc, chứ không thì bởi vì quan hệ với Dương Dương, Trần Ái Ân khó có thể tìm được một người đàn ông có điều kiện tốt.
Nghĩ như vậy, Hách chính ủy mới phát hiện, Lâm Kiến Quốc thành đôi với Trần Ái Ân quả thực là kết quả tốt nhất.
---------