Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 78 - Chương 78.

Chương 78. - Chương 78. -

Chương 78

Sau khi hai người Trần Ái Ân và Lâm Kiến Quốc xác định quan hệ, ngày hôm qua Nghiêm Xuân Hương tới cửa, thái độ với Trần Ái Ân càng thêm nhiệt tình: “Chuyện Từ đồng chí, chị cũng đã nghe lão Hách nhà chị nói rồi, thật sự xin lỗi em và Kiến Quốc.”

Cho tới bây giờ, Nghiêm Xuân Hương vẫn cảm thấy chuyện này làm nhà cô xấu hổ không thôi.

“Chị dâu, chị đừng nói vậy, Kiến Quốc là người tốt, em vốn cũng không tin Kiến Quốc sẽ làm ra loại sự tình này. Đều là hiểu lầm, bây giờ nói rõ ràng là tốt rồi.”

Mới đầu Trần Ái Ân thật ra cũng có chút tức giận, bản thân cô khó khăn lắm mới vượt qua sự sợ hãi đối với tình tiết gốc của truyện mà cùng Lâm Kiến Quốc bên nhau, vậy mà Từ Lệ Anh cùng những người đâu đâu lại liên tục không ngừng nghỉ, một hai cứ phải gây sóng gió cho cô và Lâm Kiến Quốc.

Cũng may chỉ không đến nửa ngày, cơn giận của Trần Ái Ân cũng tiêu tan. Cô đoán tất cả những chuyện này đều do định hướng của cốt truyện ban đầu ảnh hưởng mà thành, chứ không phải do cá nhân người nào cả.

Huống chi, trải qua vài lần tiếp xúc, Trần Ái Ân đã xác định được Từ Lệ Anh bây giờ so với Từ Lệ Anh mà cô đọc được ở trong tiểu thuyết thì có nhiều tâm tư, mưu kế hơn.

Hách chính ủy nói sẽ giới thiệu Từ Lệ Anh cho Lâm Kiến Quốc, cuối cùng thất bại không nói, còn làm cho Từ Lệ Anh mất hết mặt mũi như vậy nữa. Về sau ấy à, vì dính dáng quan hệ này với Từ Lệ Anh, chắc chắn Hách chính ủy sẽ gặp phiền phức không ít đâu.

Nghiêm Xuân Hương thở dài một hơi: “Em hiểu là tốt rồi. À mà, em đây là đang dạy Dương Dương học đi sao?”

“Vâng.” Trần Ái Ân nắm bàn tay thịt thịt của Dương Dương, chậm rãi đi về phía trước hai bước, “Chân của Dương Dương chân giờ đã có lực rồi. Lúc trước khi còn ở nhà em, Dương Dương đã có thể vịnh vào vật khác để đứng lên, chỉ là đi còn chưa nhanh nhẹn lắm, thường xuyên mới được hai bước là chân mềm nhũn, mông ngồi cái phịch rồi. Vậy nên gần đây nếu có thời gian, em cũng hay cho thằng bé luyện tập nhiều một chút.”

Nói rồi, Trần Ái Ân buông lỏng tay Dương Dương ra.

Dương Dương ngưỡng đầu nhìn Trần Ái Ân, tựa hồ đang hỏi ma ma, sao ma ma lại buông ra tay vậy?

Trần Ái Ân lùi tới nơi cách Dương Dương chừng hơn ba bước chân, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ tay: “Dương Dương lại đây, lại đây dì nhỏ ôm một cái nào.”

Dù Dương Dương chưa nói được, nhưng có một số câu người lớn nói, thằng bé sẽ nghe hiểu.

Nghe được mấy chữ “ôm một cái”, Dương Dương cười đến ngọt ngào, giọng sữa dõng dạt mà hô một tiếng “ma ma”, sau đó hai cái chân béo không nghiêng không lệch mà chạy băng băng về phía Trần Ái Ân.

Trần Ái Ân lấy lực tiếp lấy Dương Dương đang nhào về phía cô như tiểu đạn pháo, rồi ở trên mặt Dương Dương hôn cái chụt: “Đúng rồi, Dương Dương nhà ta giỏi quá, lại đi thêm vài bước cho dì nhỏ xem được không?”

Dương Dương gật gật đầu, để Trần Ái Ân buông cu cậu ra, chân ngắn nhỏ đi về phía trước hai bước rồi loạng choạng đi lùi lại, thân hình mum mút thịt chao chao như sắp đổ, làm Nghiêm Xuân Hương sợ tới mức định nhào qua đi ôm lấy Dương Dương.

Không chờ Nghiêm Xuân Hương kịp làm gì, Dương Dương đã tự mình ổn định lại.

Dương Dương lại đi thêm vài ba bước rồi cộp cộp cộp mà nhào về phía Trần Ái Ân, lần này hai bàn tay nhỏ như hai móng vuốt gắt gao níu lấy cẳng chân của Trần Ái Ân, làm thế nào cũng không chịu buông ra để tiếp tục tập đi.

Bé con mắt long lanh ôm cẳng chân, ôm đùi gì đó, không cần phải dễ thương như vậy chứ.

“Ai da, Dương Dương nhà ta sao lại có thể đi giỏi vậy nhỉ? Quá xuất sắc luôn.” Trần Ái Ân bế Dương Dương lên, ở má bên trái hôn một cái, má bên phải lện gặm một ngụm, mềm mềm nộm nộm, quá đáng yêu luôn.

Dương Dương cũng không khóc, cũng nhiệt ôm lại Trần Ái Ân rồi hôn bẹp bẹp hai cái, lại gặm mấy gặm, giống như lúc trước, để lại mấy dấu răng như hạt gạo kê trên mặt cô, đánh dấu lãnh địa.

Nghiêm Xuân Hương đứng xem mà cảm xúc dạt dào không thôi: “Em và Dương Dương tình cảm thật tốt. Chị có nghe lão Hách nói, Dương Dương kêu em là mẹ, kêu Kiến Quốc là ba đúng không?”

Nếu không phải đã biết chuyện, thì mặc cho ai nhìn vào Trần Ái Ân và Dương Dương đều cũng sẽ không hề hoài nghi hai người họ không phải mẹ con ruột thịt.

“Vâng, Dương Dương, kêu mẹ nào.”

“Ma ma.” Dương Dương giọng tựa hồ còn thơm mùi sữa, làm người ta nghe được không khỏi tình mẹ tràn lan.

Nghe được một tiếng “ma ma” ngây thơ đáng yêu làm Nghiêm Xuân Hương hận không thể để đứa bé trong bụng mình có thể một đêm lớn lên, sau đó đem nó sinh ra luôn. Cô cũng đã là người làm mẹ, chẳng bao lâu nữa, cũng sẽ có một đứa bé lớn lên giống cô và lão Hách kêu cô là mẹ: “Ái Ân à, đừng trách chị dâu dong dài thúc dục hai người. Vấn đề hai người suy xét, lão Hách đều nói cho chị nghe rồi. Em và Kiến Quốc vì Dương Dương mà suy nghĩ như vậy, nhưng chuyện này, hai người nắm chắc được mấy phần đây?”

“Em xem, Dương Dương mới chừng này đã biết gọi mẹ, rồi không bao lâu nữa cũng sẽ học được gọi Kiến Quốc là ba. Lúc ấy, em và Kiến Quốc nếu vẫn chưa thành vợ thành chồng, nhà người ta hỏi tới, hai người định trả lời thế nào đây? Thừa dịp Dương Dương còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hai người các em nên càng sớm kết hôn càng tốt.”

Trần Ái Ân còn chưa kịp trả lời vấn đề của Nghiêm Xuân Hương thì bên ngoài truyền đến âm thanh cực kỳ ầm ĩ. Nghiêm Xuân Hương chỉ nhìn thấy miệng Trần Ái Ân mấp máy chứ hoàn toàn không nghe được cô đang nói gì.

Nghiêm Xuân Hương nhăn mày: “Đang yên đang lành, quân khu làm sao lại ồn ào như vậy?” Bộ đội chính là nơi kỷ luật nghiêm chỉnh nhất, thế nên không được phép lớn tiếng ồn ào như vậy, lại còn không phải là khẩu lệnh ở thao trường.

Bình Luận (0)
Comment