Chương 79
Tác giả: Lâm Lăng Thất
“Đảo? Đổ?” Trần Ái Ân chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng được tiếng mất bên ngoài đang kêu gì đó, cô lặp lại một lần.
“Đổ? Em nghe thấy thế sao?” Nghiêm Xuân Hương đột nhiên kích động đứng phắt dậy, mở cửa lắng nghe, quả nhiên là kia bốn người kia đã bị lật đổ, mười năm dày vò không thôi đã qua rồi, “Đổ, rốt cuộc cũng đổ rồi, ngày tháng về sau của mọi người đều có thể tốt rồi. Ái Ân à, chị thực sự thích có em gái như em quá đi, thật tâm lý. Kiến Quốc chẳng những nhân phẩm tốt, còn có tài, có một số việc em phải nhân lúc còn sớm mà nắm chặt cơ hội.”
Nếu trung ương chính thức tuyên bố với toàn dân bốn người kia rơi đài, vậy thì những gông xiềng vẫn luôn đè ép trên người lão Hách nhà cô và Lâm Kiến Quốc cũng có thể cởi ra được rồi.
“Tục ngữ nói thật đúng, ruộng hoang không ai cày, cày xong lại người người tranh. Nên nói hay không nên nói, chị cũng đã nói hết với em rồi. Dương Dương ở cùng với em tốt như vậy, chị biết, đổi thành một người khác, cũng đều không thể làm tốt như em.”
Nghiêm Xuân Hương nắm lấy tay Trần Ái Ân, đem những chuyện Lâm Kiến Quốc bị ác ý chèn ép và cả quá trình tìm đối tượng đầy xấu hổ của anh ngày trước đều kể hết cho Trần Ái Ân: “Vì chuyện này mà khiến lão Hách nhà chị giận điên lên, lão ấy cảm thấy mấy cô gái nhát gan sợ phiền phức đó chính là kiến thức hạn hẹp, ý chí cách mạng không kiên định, không biết rằng mặt trời sắp lên mà bị bóng đêm hù cho sợ mất mật, khuất phục dưới thế lực hắc ám. Lão Hách từ mấy lần đó mà cảm thấy uất nghẹn, quyết tâm phải tìm cho Kiến Quốc một cô gái không thua kém gì mấy cô đó. Cho nên mới…”
Cho nên mới chú ý tới Từ Lệ Anh, một nữ sinh viên vô tình gặp được trước cổng quân doanh hôm đó.
Lại nghe được Từ Lệ Anh có ấn tượng tốt với Lâm Kiến Quốc, Hách chính ủy mới không nói hai lời, nhất định phải giới thiệu Từ Lệ Anh cho Lâm Kiến Quốc, lại còn dẫn Từ Lệ Anh về nhà mình nữa chứ.
“Lão Hách nhà chị nói, cho dù Kiến Quốc mới mới thăng liên trưởng không bao lâu, những công tích trước kia còn chất nhiều như vậy, một khi bốn người kia rơi đài, có khả năng…”
“Em biết, Kiến Quốc có nói với em rồi, anh ấy có thể thăng lên doanh trưởng.”
Lúc này, Trần Ái Ân rất hài lòng vì Lâm Kiến Quốc đã sớm tự giác báo cáo hết thảy với cô.
Như vậy mới đúng chứ, nếu thật sự muốn cùng cô bên nhau, vậy thì dự định đôi bên trước mắt cũng phải nói cho rõ ràng. Cô thật sự không muốn xảy ra cái cảnh, dù cô là đối lượng của Lâm Kiến Quốc, nhưng định hướng phát triển và tình hình gần đây của anh thì cô lại không hay biết gì, mà còn phải nghe từ trong miệng người khác.
Nghiêm Xuân Hương ban đầu có chút sửng sốt, sau lại chế nhạo mà cười nói: “Thật đúng là nhìn không ra, Kiến Quốc ơi là Kiến Quốc. Em đã nói như vậy thì chị cũng không cần lo lắng nữa rồi. Em vẫn còn trẻ, không cần vội cũng được. Nhưng mà không sao, Kiến Quốc nhất định là so với chị còn gấp hơn ấy chứ.”
Một người đàn ông có thể để tâm và coi trọng cô ấy như vậy, cho dù Trần Ái Ân không có ý với Lâm Kiến Quốc thì rồi cậu ta cũng làm mọi cách ôm người đẹp về thôi. Huống chi, theo cô thấy, cũng không hẳn là Trần Ái Ân vô tâm với Lâm Kiến Quốc đâu.
Coi như đã thăm dò được một ít tình hình yêu đương của Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân, Nghiêm Xuân Hương một chút lo lắng đều không có, cô đoán Lâm Kiến Quốc có thể tự mình có thể làm tốt, sớm ngày thu phục Trần Ái Ân thôi.
“Chị dâu, từ từ, trước khoan về vội.” Trần Ái Ân lấy đồ ăn mình làm ra, “Nghe Kiến Quốc nói, chị rất thích đồ ăn em làm, đây là công thức em viết ra, còn đây là một ít đồ em muối hai ngày trước. Chị đem ăn kèm cũng được, nhưng chị đang mang thai, tốt hơn hết vẫn là nên ăn chút thức ăn có dinh dưỡng, rau dưa tươi mới thì tốt hơn.”
Nghiêm Xuân Hương ngượng ngùng: “Ôi, cho chị nhiều vậy sao. Lão Hách nhà chị chắc vui lắm, có một đoạn thời gian lão cũng phát sầu vì phải tìm mấy món chị thèm ăn. Được, vậy chị đây cũng không khách sáo nhé, về sau hai ta có ở chung nhiều mà.”
Xem Trần Ái Ân như người một nhà nên Nghiêm Xuân Hương dĩ nhiên không cự tuyệt những chăm sóc đặc biệt mà Trần Ái Ân dành cho mình.
“Đúng rồi, có một câu, không biết có nên nói với chị hay không?” Thật sự là, lời này nghe thì có chút làm ra vẻ, nhưng cô vẫn phải nói để ngừa vạn nhất...
“Làm sao? Chị cũng đã không khách khí với em rồi, em còn cùng chị xa lạ như vậy? Có cái gì, em cứ nói thẳng với chị là được.”
Trần Ái Ân: “Hách chính ủy định giúp Từ Lệ Anh tìm một đối tượng khác phải không ạ?”
Nghiêm Xuân Hương thở dài: “Còn không phải là lão Hách đang có ý này sao? Lão ấy cảm thấy ngày hôm qua Từ đồng chí trông có vẻ ủy khuất, đáng thương, dù thế nào cũng muốn bồi thường người ta một chút. Cụ thể như thế nào, chị cũng không biết, nhưng mà lão Hách nhà chị đúng là đã đáp ứng Từ đồng chí rồi.”
Làm mai cho mối này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn, vậy nên cả ngày hôm nay cô có thèm nhìn mặt lão Hách đâu.
Cô đã sớm nói rồi, có tâm giúp người ta cuối cùng đã không nên chuyện thì chớ, còn dây vào phiền toái không đâu. Để xem về sau lão Hách còn dám không nghe lời cô, tự ý đi làm ông mai nữa không.