Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 80 - Chương 80.

Chương 80. - Chương 80. -

Trần Ái Ân cân nhắc một chút, rồi chỉ nói với Nghiêm Xuân Hương một câu: “Chị dâu, kỳ thật từ khi Từ Lệ Anh còn làm thanh niên tri thức ở đội sản xuất chỗ em, chẳng những đã quen biết Lâm Kiến Quốc mà còn luôn ở trước mặt em khen Lâm Kiến Quốc rất tốt đấy.”

Nhiều hơn Trần Ái Ân cũng không muốn nói, sợ tốt quá hoá lốp.

“Em là nói…” Nghiêm Xuân Hương nghe đã hiểu, “Cảm ơn em, được rồi, chuyện này chị sẽ nói lại cho lão Hách nhà chị.”

Nếu Từ Lệ Anh thật sự đã sớm có ý đối với Lâm Kiến Quốc, không có lão Hách giới thiệu, vậy thì Từ Lệ Anh liền không gặp Lâm Kiến Quốc, càng không thể nói ra nói vào Trần Ái Ân như vậy đi?

Sau khi Hách chính ủy nghe Nghiêm Xuân Hương kể lại, cũng không ngạc nhiên: “Lúc trước, cô ấy cũng nói…” Nhưng anh không nghĩ nhiều, còn cảm thấy Từ đồng chí chỉ là có chút ấn tượng tốt với Lâm Kiến Quốc, chứ không phải là…

“Anh để ý chút đi… Về sau ấy là, đừng lo chuyện bao đồng nữa, dù có ý tốt nhưng gây ra chuyện xấu thì cũng chẳng làm cho người ta vui vẻ nổi đâu. Cũng may Ái Ân là một đồng chí biết nói đạo lý, không vì chuyện này mà cáu kỉnh. Chứ nếu chọc đồng chí Ái Ân tức giận bỏ đi mất, anh tìm đâu ra một người vợ bồi thường cho Lâm Kiến Quốc hả? Đừng nói với em là Từ Lệ Anh nhé, em chỉ nhìn thôi cũng biết, Lâm Kiến Quốc thực sự chướng mắt Từ Lệ Anh đấy.”

Hách chính ủy bị Nghiêm Xuân Hương mắng đến không dám hó hé gì: “Được được, em nói đều đúng cả, sau này em nói gì anh nghe nấy, được không?”

“Hừ, vậy nghe còn được.” Nghiêm Xuân Hương ngạo kiều đáp.

----------------------

Mẹ Trần đã tiếp nhận trị liệu suốt một tháng, giờ bệnh tình của bà cũng đã chuyển biến tốt, có thể về lại đội sản xuất từ từ nghỉ ngơi dưỡng bệnh, bà cũng không thể không biết xấu hổ tiếp tục ở lại bệnh viện ăn vạ để Lâm Kiến Quốc bỏ tiền được: “Kiến Quốc à, lần này mẹ bệnh, thật sự là ít nhiều cũng nhờ có con. Tiền viện phí đã xài hết bao nhiêu, Ái Ân nói đều có biên lai, con yên tâm, trước mắt chưa có, nhưng nhà ta cũng sẽ từ từ trả lại con.”

Cho dù Trần Ái Ân có cùng Lâm Kiến Quốc bên nhau, mẹ Trần cũng không có ý định lợi dụng Lâm Kiến Quốc, để anh trả hết tiền viện phí cho bà.

Lỡ như bà làm vậy, Lâm Kiến Quốc lại khinh thường Trần gia bọn họ, về sau đối xử với con gái bà không tốt thì sao.

Nhà bọn họ cũng không thiếu chút này tiền, bà muốn Lâm Kiến Quốc làm con rể mình, chính là hy vọng Lâm Kiến Quốc là người tốt thì sau này cũng đối xư tốt với Ái Ân là được.

“Mẹ, chúng ta là người một nhà, không nên nói mấy lời rạch ròi như vậy. Hơn nữa mẹ đừng không tin, thực ra mẹ xem bệnh chính là trung y, tiền thuốc men không tốn bao nhiêu đâu. Một tháng qua, vất vả chính là Ái Ân, chẳng những phải luôn mang theo Dương Dương bên người, còn phải ở bộ đội và bệnh viện chạy tới chạy lui, người cũng đều gầy rộc đi rồi. Mẹ à, con thực sự rất muốn đưa mẹ về quân doanh xem nhà con bây giờ đấy, Ái Ân ở một tháng, nhà con cũng thay đổi lớn luôn.”

Lâm Kiến Quốc dù có ý nịnh bợ mẹ vợ tương lai, nhưng lời anh nói cũng là sự thật.

Trần Ái Ân ở một tháng này, thay Lâm Kiến Quốc treo mức màn mới, cũng bài trí thêm không ít đồ đạc.

Hồi trước vào nhà Lâm Kiến Quốc, ai nhìn cũng đều sẽ biết, đây là nhà đàn ông độc thân chưa vợ.

Còn bây giờ, phàm là ai đến nhà Lâm Kiến Quốc đều sẽ hỏi anh, anh lấy vợ bao giờ thế, sao tôi không nghe ai nói gì cả?

“Đúng vậy, em là gầy đi, còn người nào đó thì béo lên rồi á!” Trần Ái Ân dỗi một câu.

Trần mẹ vội vàng nói tiếp: “Đúng, được con gái chăm sóc tốt như thế, mẹ có thể không mập sao?”

Lâm Kiến Quốc cười: “Mẹ, mẹ không cần gấp. Một tháng này, con cơ hồ không có ghé nhà ăn mà toàn về nhà ăn cơm thôi, Ái Ân nấu ăn ngon, thức ăn lại tốt, tăng mấy cân thịt cũng bình thường.”

Mình tăng thêm mấy cân thịt, Lâm Kiến Quốc thừa nhận.

Cũng may anh hàng ngày huấn luyện nhiều, mấy cân thịt đó đều bị anh luyện thành cơ bắp.

Lại nhớ đến Hách chính ủy hôm nay còn cùng anh nói giỡn, anh rốt cuộc cũng thành người có gia đình, này đều bị nuôi đến cường cường tráng tráng rồi, Lâm Kiến Quốc liền cười vẻ mặt thiếu đánh, như có như không khoe khoang bản thân hiện tại đã thoát ly đội ngũ cẩu độc thân rồi.

“Mẹ, con đưa mẹ với Ái Ân về nhé.”

“Không cần không cần, hai người mẹ tự về là được. Ái Ân à, con khuyên Kiến Quốc đi, công tác ở bộ đội càng quan trọng hơn, tới lúc đó, hai mẹ con mình tự đi tàu về cũng được mà.”

Trần Ái Ân đỏ mặt lên: “Mẹ, mẹ cứ kệ anh ấy.”

Ánh mắt Lâm Kiến Quốc cứ sáng quắc nhìn chằm chằm Trần Ái Ân, cười đến nổi làm Trần Ái Ân nổi da gà muốn đánh người.

Có thể đừng cười như vậy được không hả?

“Sao vậy?” Mẹ Trần ít nhiều cảm giác được không khí giữa con gái mình với Lâm Kiến Quốc thay đổi.

“Mẹ à, con đã nộp báo cáo kết hôn cho bộ đội rồi, lãnh đạo cũng đã phê chuẩn. Bộ đội cho con bảy ngày để con với Ái Ân tổ chức đám cưới, lãnh giấy chứng nhận. Mẹ, Ái Ân đã đồng ý gả cho con rồi.”

“Ôi chao, đây là chuyện tốt mà, sao các con không nói sớm cho mẹ chứ.” Mẹ Trần vừa vui mừng lại có chút mất mát, lần trước còn không phải là không đồng ý sao? Vậy mà bà tới đây xem bệnh một chuyến, con gái nhà mình đã gật đầu đồng ý gả chồng, Lâm Kiến Quốc cũng thật sự trở thành con rể của bà luôn?

Mặt Trần Ái Ân đỏ bừng: “Con cũng không có cách nào, người này vừa dai lại phiền, cũng may là không quá kém, thôi thì cũng đồng ý luôn vậy.”

Bình Luận (0)
Comment