Tác giả: Lâm Lăng Thất
Một tháng này, Trần Ái Ân đã rất kỹ càng mà khảo nghiệm Lâm Kiến Quốc.
Bởi vì cô phải chăm cả Dương Dương nữa, nên chỉ cần Lâm Kiến Quốc hoàn thành công tác huấn luyện bộ đội về đến nhà, nhất định sẽ giúp một tay quét tước vệ sinh nhà cửa, chưa bao giờ cần Trần Ái Ân phải nhắc một câu.
Tay nghề Trần Ái Ân nấu cơm rất tốt, Lâm Kiến Quốc ăn đến quên cả đường về. Cuối cùng, cơm là Trần Ái Ân nấu, những chuyện sau khi ăn xong, tuyệt đối là Lâm Kiến Quốc tự động tự phát mà làm.
Mẹ Trần cười: “Được, vậy Kiến Quốc đưa hai mẹ con mình về.” Một chuyến trở về này, Kiến Quốc đã có thể danh chính ngôn thuận thành con rể nhà bà rồi.
Phải cho đến khi đã lên xe lửa, mẹ Trần mới phát hiện lý do vì sao Lâm Kiến Quốc cứ một hai muốn đưa hai mẹ con bà trở về. Nhìn chồng sách vở như toà núi nhỏ kia, mẹ Trần há hốc mồm: “Sao nhiều sách như vậy, các con còn tùy tiện đem theo…”
Không sợ bị người ta phán thành xú lão cửu hả?
“Mẹ, đã không sao rồi.” Trần Ái Ân đem tình hình chính trị hiện tại nói rõ với mẹ Trần , “Về sau con có muốn đọc sách thì cứ đọc thôi.”
“Mẹ, đừng lo lắng, Ái Ân biết chừng mực mà, sẽ không xằng bậy đâu.” Lâm Kiến Quốc nói đỡ Trần Ái Ân, “Kỳ thật mấy cuốn sách này đều là hồi còn tại thế Ái Trạch tìm cho Ái Ân. Ái Ân đã xem qua rồi, đều rất hữu dụng.”
Mẹ Trần vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng nhìn Lâm Kiến Quốc từ khi lên xe lửa vẫn luôn ngồi bên cạnh con gái bà, mẹ Trần cũng có chút thả lỏng: “Kiến Quốc à, mẹ đem Ái Ân giao cho con đấy. Ái Ân tuổi còn nhỏ, con giúp mẹ chú ý bảo ban nó nhé.”
“Vâng.” Về sau, chuyện của Ái Ân, anh toàn quyền phụ trách.
————
“Ba, mẹ cùng em con về rồi.” Tiếng gọi hưng phấn của Trần Bảo Quốc truyền tới tai ba Trần, tay ông trượt một cái, thiếu chút nữ là quăng vỡ cái chén: “Mày nói gì, ai về?”
“Ba, là mẹ và em gái con đã về rồi, con chạy ra đón đây.” Ba Trần còn chưa thấy kịp thấy bóng con trai mình thì âm thanh của Trần Bảo Quốc đã bay xa.
“Em gái, mẹ, rốt cuộc hai người đã về rồi!” Nhìn thấy mẹ và em gái, Trần Bảo Quốc cực kỳ kích động. Nếu không phải đã lớn tướng rồi, nói không chừng Trần Bảo Quốc đã lao đến ôm mẹ Trần khóc lớn một hồi: Mẹ ruột của con ơi, những ngày mẹ với em gái không có nhà, thật sự là quá khổ sở.
Hắn chẳng những phải giặt quần áo của mình, còn phải giúp ba hắn giặt nữa, nhưng vẫn đề là, hắn giặt không được sạch á.
Để cho Trần Bảo Quốc phát sầu nữa chính là, đã ăn quen đồ ăn Trần Ái Ân làm, giờ lại ăn đồ ăn ba Trần làm, Trần Bảo Quốc cảm thấy chính mình giống như là heo trong chuồng vậy, cơm ăn vào miệng có khi còn chưa chín kỹ nữa, cuộc sống này trôi qua tất cả đều là nước mắt đó.
“Em gái à, mày nhìn anh xem, có phải là gầy vài cân rồi không?”
Trần Ái Ân nhìn hắn: “Đúng là so với lúc mẹ đi thì có gầy đi một chút.”
Trần Bảo Quốc trong lòng vui vẻ, đang nghĩ xem mở miệng thế nào để Trần Ái Ân làm nhiều đồ ăn ngon một chút cho hắn bồi bổ cơ thể, bồi đắp tâm linh tổn thương suốt tháng qua thì bị lời nói tiếp đó của mẹ Trần đánh vào mười tám tầng địa ngục, làm Trần Bảo Quốc tức giận đến trợn trắng mắt.
“Bảo quốc, không thấy Kiến Quốc đang xách theo rất nhiều sách hả? Những sách đó tất cả đều là của em gái mày đó, nhanh chạy qua giúp một tay xách vào nhà đi. Mấy ngày tới ấy à, nhà ta phải tranh thủ mà thương em mày đi, chứ cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu thời gian.”
Tiếp nhận sách từ tay Lâm Kiến Quốc, Trần Bảo Quốc ngơ ngẩn: “Cái gì mà không dư lại bao nhiêu thời gian? Mẹ, không phải là mẹ bị ốm sao? Em con bị làm sao à? Con thấy nó vẫn êm đẹp trở về đó thôi.”
Mẹ Trần cười đắc ý: “Lần này Kiến Quốc đưa mẹ và em mày về, chính là vì sẽ cùng con bé kết hôn đấy. Con gái đã gả cho người ta còn có thể ở lại nhà mẹ đẻ sao?”
Sét đánh giữa trời quang, Trần Bảo Quốc bị đả kích đến nói không nên lời: “Gì, em à, mày muốn kết hôn á, gả cho ai cơ?”
“Anh.” Lâm Kiến Quốc cũng là người trọng mặt mũi, nhưng vì ôm vợ về nhà, kêu một Trần Bảo Quốc còn nhỏ tuổi hơn mình là anh, Lâm Kiến Quốc đều không chút chần chờ, dùng một tiếng gọi “anh” kiên định để nói cho Trần Bảo Quốc biết, anh chính là người muốn cưới Trần Ái Ân đó.
Trần Bảo Quốc che lại chính mình ngực tỏ vẻ không thoải mái: “Mẹ ơi, lòng con khó chịu, mẹ cứ đi từ từ về sau nhé.”
Nói xong, Trần Bảo Quốc cũng thực sự là xách theo sách chạy té khói, làm mẹ Trần nhìn thấy cũng phải hỏi một câu: “Bảo Quốc làm sao thế?”
“Mẹ mày đâu?” Làm nhất gia chi chủ, ba Trần cũng rất nhớ hai mẹ con mẹ Trần. Có vợ và con gái ở nhà mỗi ngày, ba Trần cũng không có cảm giác gì, vậy mà chỉ ở với thằng tiểu tử thúi này một tháng, ba Trần đã lĩnh ngộ được nổi khổ của cuộc sống khi trong nhà không có bóng phụ nữ. Nhưng ba Trần vẫn giữ giá, muốn ngồi chờ mẹ Trần và Trần Ái Ân vào nhà gặp ông.