Ai biết được, thằng con nhận việc chạy đi đón người cũng đã về mà ông nhìn sau lưng nó cũng không thấy bóng dáng vợ và con gái mình đâu: “Em gái mày đâu?”
Trần Bảo Quốc tức giận, mũi thở phì phì như ngựa lên cơn, gằn giọng nói: “Ba, con gái ba phải gả chồng rồi. Cũng chẳng còn mấy ngày con gái ba phải chuyển đến ở trong nhà người ta.”
Chuyện này không thể để hắn khó chịu một mình được, cũng phải để ba hắn biết nữa.
Ba Trần lông mày dựng ngược, tay vỗ mạnh lên bàn lùn một cái: “Là tên tiểu tử thúi nào ăn gan hùm mật gấu, dám nhòm ngó em gái mày?” Muốn đoạt con gái từ tay ông à, phải hỏi xem tẩu thuốc này của ông có đồng ý hay không đã!
Nhìn thấy ba Trần cũng phản ứng không khác mình là bao, trong lòng Trần Bảo Quốc mới có chút cân bằng lại: “Người muốn cướp con gái ba đang đứng ngoài cổng nhà ta đó, giờ cũng sắp vào nhà rồi. Không được, con phải về phòng bình tĩnh một chút, em gái con mới về mà đã sắp thành người nhà người ta rồi.”
Ba Trần ngồi vắt chân, đôi mắt trừng lên, hung ác mà nhìn chằm chằm lối vào nhà.
Mẹ Trần được Trần Ái Ân đỡ đi đằng trước, vừa tiến vào nhà đã gặp ba Trần trừng mắt nhìn bà như nhìn kẻ thù, làm mẹ Trần phát hoảng: “Ông làm gì đấy, sao, tôi mới rời nhà đi môt đoạn thời gian, giờ ông ngay cả nhà đều không muốn cho tôi về hả?”
Ba Trần rà mắt nhìn một lượt, xác định tất cả đều là người quen, không có ai lạ mặt, vì thế thả chân xuống, tự mình đến đỡ mẹ Trần: “Không phải, mới rồi Bảo Quốc nói với tôi, có người nhóm ngó Ái Ân nhà ta, nên tôi mới định thu thập tên tiểu tử thúi kia.”
Lâm Kiến Quốc đi cuối cùng sờ sờ mũi, ừm thì, anh chính là tên tiểu tử thúi muốn trộm con gái nhỏ Trần gia đó đấy.
“Nói bậy nói bạ gì đó?” Mẹ Trần quay đầu lại nhìn về phía Lâm Kiến Quốc, “Kiến Quốc à, ba con đây là giữa trưa mới vừa uống rượu nên nói bừa thôi, không có ý gì đâu, con đừng để trong lòng nha.” Kiến Quốc là con rể tốt của bà, nếu Trần Lão Nhị dám chọc cho Lâm Kiến Quốc tức giận chạy mất, bà sẽ không để yên cho ổng đâu!
“Hả?” Ba Trần nhìn về phía Lâm Kiến Quốc đang đứng cạnh con gái mình, “Anh muốn cùng Ái Ân nhà tôi kết hôn?”
“Đúng vậy, ba.” Lâm Kiến Quốc đứng thẳng tắp, hơn nữa còn hướng ba Trần kính một lễ, “Ba, sau này con và Ái Ân kết hôn, con nhất định sẽ đối tốt với Ái Ân.”
Ba Trần mặt nhăn như mướp đắng: “Sao lại là anh hả, hơn nữa, khoan vội kêu tôi là ba.” Ông khó xử mà liếc mắt nhìn mẹ Trần một cái: “Không phải anh nói không thích Ái Ân nhà tôi, nói xem Ái Ân nhà tôi như em gái ruột sao?”
Mẹ Trần nhịn không được nhéo ba Trần một phen, để ông đừng có quấy rối nữa. Vất vả lắm con gái bà mới hiểu chuyện, đồng ý tiếp nhận Lâm Kiến Quốc, Trần Lão Nhị này lại định làm rộn cái gì đó?
Thế nhưng lần này, ba Trần lại không nghe mẹ Trần, liên quan đến cả đời hạnh phúc của khuê nữ độc nhất nhà mình, nếu ông không làm cho rõ ràng thì không phải là không xứng với đứa con gái vẫn luôn kêu ông một tiếng ba ư? “Kiến Quốc à, tôi biết tình cảm của anh với Ái Trạch rất tốt, sinh thời Ái Trạch lại yêu thương nhất đứa em gái Ái Ân này. Nhưng trong chuyện tình cảm, anh cũng phải phân cho rõ ràng. Anh muốn xem Ái Ân như em gái cũng không phải là không thể. Anh cần phải biết rằng, anh không thể cưới một người mình xem như em gái được. Anh làm như vậy, về sau sẽ hối hận.”
“Còn không phải sao! Lâm Kiến Quốc, anh là đồ lừa đảo, đừng mơ cướp được con gái nhà này!” Xem như em gái đâu hết rồi!?
Ở trong phòng nghe được lời ba Trần nói, Trần Bảo Quốc liền chạy ra lên tiếng ủng hộ ông, kiên quyết cùng ba Trần thống nhất lập trường, tuyệt không để đàn ông tái giá như Lâm Kiến Quốc đem em gái nhà hắn lừa đi mất.
Mẹ Trần tức giận đến mắt trợn trắng, bà mới rời cái nhà này một tháng, Trần Lão Nhị và Bảo Quốc đã bị sao thế này, lại đối với chuyện gả Ái Ân cho Lâm Kiến Quốc có phản ứng lớn như vậy?
“Con à…” Con qua nói rõ ràng với ba và anh con đi, đừng để bọn họ lại làm ầm ĩ.
Trần Ái Ân thả Dương Dương vẫn luôn cõng trên lưng xuống: “Dương Dương đói bụng rồi, con vào làm đồ cho thằng bé ăn đã.”
Muốn cưới con gái, em gái nhà người ta mà dễ dàng như vậy sao? Ba và anh cô làm khó Lâm Kiến Quốc thì càng tốt, chứ không, Lâm Kiến Quốc lại thật sự tưởng là cô vội vàng muốn gả cho anh đấy. Con gái nhà người ta đều rất quý giá đó, biết không hả?
“Ma ma!” Dương Dương bị đặt ngồi ở trên giường đất, cu cậu lật người nằm bò ra giống như con rùa đen nhỏ, sau đó lại dùng một cánh tay béo để chống, một cái chân khác dùng lực giẫm, lấy đà đứng lên, “A a a…” Nó muốn cùng ở với ma ma cơ, nó muốn cùng ở với ma ma cơ.
Tình huống trước mắt đã đủ loạn rồi, lại thêm một Dương Dương béo ú góp vui vào nữa, tình cảnh có thể nói là loạn thành một nồi cháo heo.
Trần Ái Ân vươn ra một ngón tay, để Dương Dương nắm: “Tự mình đi qua, được không con?”
Dương Dương gật gật đầu, nọng cằm đều bị ép lộ ra, sau đó cu cậu như dùng hai chân như củ cải nhỏ tập tễnh bước từng bước ngắn mà đi tới trước.
“Dương Dương biết đi rồi?”
“Dương Dương biết nói rồi!”
Ba Trần và Trần Bảo Quốc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Đột nhiên, Trần Bảo Quốc vỗ tay một cái: “Không đúng, Dương Dương sao lại gọi Ái Ân là mẹ?” Không phải nên kêu là dì nhỏ sao?
“Anh, về sau Dương Dương chính là con ruột của em và Ái Ân.” Kêu mẹ là đúng rồi, sau này không cần phải sửa miệng.
Trần Bảo Quốc nín thở: “Anh cái gì mà anh, tuổi anh so với tôi còn lớn hơn nhiều như vậy, dù anh không biết xấu hổ gọi tôi là anh, tôi còn ngại không dám nhận đâu!”
Ba Trần cũng nói lại: “Kiến Quốc, biết vì sao trước kia anh kêu tôi là ba, tôi đều nhận không? Bởi vì anh và Ái Trạch ở bên nhau, anh là con rể lớn nhà chúng tôi, anh kêu tôi một tiếng ba, tôi có thể ứng. Nhưng hôm nay anh kêu tôi tiếng ba này, là kêu dưới danh nghĩa nào đây?”