Lâm Kiến Quốc sửa miệng: “Chú, có chút chuyện cũ, con hẳn là phải báo cáo với mọi người một chút. Dương Dương thật sự là con ruột của Ái Trạch, nhưng lại không có quan hệ gì với con cả. Chú, mọi người trước đừng nóng giận, nghe con nói cho hết lời đã. Thực ra thì, con vốn chỉ xem Ái Trạch như em gái ruột. Sau khi Ái trạch đến chỗ con thì có tình cảm với một chiến hữu của con, hai người họ vốn dĩ đã dự định đi lĩnh giấy chứng nhận rồi. Ai ngờ đâu, chiến hữu của con trong quá trình ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã hy sinh, Ái Trạch lại có thai ngay lúc đó. Khi ấy, nếu con không thừa nhận Ái Trạch có liên quan tới con thì cả Ái Trạch lẫn Dương Dương đều không giữ được.”
Sau khi biết được thân thế Dương Dương, tâm tình của mọi người trong Trần gia đều cực kỳ phức tạp.
Đứa con rể tốt tái hôn biến thành con rể vàng chưa từng kết hôn, mẹ Trần vừa mừng vừa sợ. Bà cảm thấy ban đầu cứ cho rằng chỉ nhặt được một cái “cá bé”, ai biết được, vậy mà lại là một cục đại nguyên bảo! (cá bé sáu lượng, đại nguyên bảo mười lượng)
Ba Trần gõ gõ tẩu thuốc nói: “Anh nghiêm túc chứ?”
“Nghiêm túc!” Lâm Kiến Quốc tinh thần đại chấn, biết đây là dấu hiệu ba Trần chấp nhận mình, “Chú, con sẽ yêu quý Ái Ân như mạng sống của mình.”
Là người đã sống hơn hai mươi mấy năm, trừ bỏ thời điểm tòng quân nhập ngũ, anh chưa bao giờ từng nghiêm túc như hôm nay.
Ba Trần thở dài một hơi: “Nhà anh chỉ còn lại một mình anh à?” Nào có đạo lý một mình Lâm Kiến Quốc đến nhà ông bàn chuyện hôn sự với con gái ông chứ, nếu ông nhớ không nhầm thì nhà Lâm Kiến Quốc vẫn còn một bà mẹ là quả phụ thì phải.
Lâm Kiến Quốc giải thích: “Chú Trần, nếu mọi người đều đã đồng ý thì giờ con sẽ về nhà luôn, ngày mai con cùng mẹ con sẽ mang theo người tới thăm nhà, chú xem có thích hợp không?”
“Không thích hợp!” Hợp cái gì hợp, sao ba hắn có thể nói quay xe liền quay xe phản bội hắn như vậy chứ?
Những thời điểm như thế này, ba Trần và mẹ Trần sẽ mẹ tự động làm lơ ý kiến của Trần Bảo Quốc.
Là hai ông bà già bọn họ chọn con rể, gả con gái chứ đâu phải Trần Bảo Quốc chọn con rể gả con gái. Trần Bảo Quốc muốn có ý kiến, có quyền lực lớn như vậy cũng được rồi, chờ kết hôn rồi sinh một đứa con gái, lại chờ thêm hai mươi năm nữa là nói được rồi.
Ba Trần nghĩ nghĩ rồi: “Vậy sau khi Ái Ân cùng anh kết hôn thì sống ở chỗ nào?”
Ông cũng biết nhà Lâm Kiến Quốc chỉ còn lại một mình mẹ anh, không phải có là có thành kiến nhưng ông thực sự lo lắng con gái sẽ gặp phải vấn đề mẹ chồng nàng dâu.
Dù sao thì cũng chưa từng gặp qua mẹ của Lâm Kiến Quốc, không rõ đối phương là người như thế nào.
“Bởi vì báo cáo kết hôn của con đã được phê duyệt nên con có thể lập tức cùng Ái Ân đãi tiệc rượu. Thế nhưng Ái Ân nói muốn đọc sách nên con cũng đồng ý với em ấy năm đầu sau khi kết hôn, em ấy vẫn có thể ở lại Trần gia. Một năm sau, xem tình hình rồi sẽ tuỳ quân.”
“Ái Ân nghĩ thế nào?”
Lâm Kiến Quốc: “Ái Ân có nói với con, em ấy bảo là một năm đầu này tạm thời ở lại trong nhà nhưng em ấy cũng sẽ thường xuyên đi thăm mẹ con.”
“Được rồi, vậy anh nhanh về nhà đi, ngày mai chờ anh mang mẹ anh tới cửa rồi lại bàn.” Con gái ông đều đã cũng Lâm Kiến Quốc thương lượng tốt cả rồi, ba Trần còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể ủng hộ con nó thôi.
Trách không được người ta đều nói, con gái lớn rồi không thể giữ, giữ tới giữ lui khéo lại thành thù ấy chứ.
Không nghĩ mới đưa mẹ đi chữa bệnh một chuyến, con gái ông đã gật đầu với người ta rồi. Hầy, thật sự là không hiểu nổi trong lòng mấy đứa con gái này là nghĩ như thế nào. Cũng may là chuyện về sau không chỉ một mình ông đau đầu, mà còn có cả phần của Lâm Kiến Quốc nữa.
Lâm Kiến Quốc chân không nhúc nhích: “Trước khi về, con cùng Ái Ân nói một tiếng được không?”
“Đi đi.” Mẹ Trần đáp một câu.
Được ba vợ mẹ vợ tương lai đồng ý, Lâm Kiến Quốc liền hướng phía sau bếp Trần gia mà đi.
Trần Bảo Quốc thấy thế thì định đi theo giám sát, miễn cho Lâm Kiến Quốc tranh thủ lúc không có người nhà họ thì ăn hiếp em gái hắn. Vừa thấy Trần Bảo Quốc có động tĩnh, mẹ Trần – người vừa trị thương trở về, không nói hai lời đưa tay tát cái bép lên người Trần Bảo Quốc, để hắn ngồi yên: “Đừng có phá.”
Trần Bảo Quốc: “…”
Sau nhà bếp Trần gia truyền đến giọng nói ôn nhu như nước của Trần Ái Ân: “Đây là trứng gà đấy, Dương Dương thích ăn nhất là trứng gà phải không nè.”
“Trớ trớ.” Dương Dương vỗ vỗ bàn tay nhỏ, chảy nước miếng mà nhìn Trần Ái Ân đánh trứng gà. Dương Dương đã nhận thức được món trứng chưng, nó biết Trần Ái Ân đánh đánh như vậy xong thì một chốc lát sau sẽ biến thành một chén đồ ăn thơm thơm.
“Trứng chưng.”
“Trớ trớ.”
“Được rồi, trớ thì trớ vậy, mấy ngày nữa lại dạy con nói cho đúng sau.”
Đem trứng đã đánh mịn bỏ vào trong nồi chưng xong xuôi, Trần Ái Ân mới quay qua nhìn Lâm Kiến Quốc: “Sao anh lại vào đây, không phải là cùng ba mẹ em nói chuyện à? Đều đã bàn ổn thỏa? Em nói với anh rồi đó, đây là anh cưới vợ, cho nên tuyệt đối em sẽ không giúp anh đâu.” Trần Ái Ân tưởng rằng Lâm Kiến Quốc chạy vào đây cầu viện cô.
Lâm Kiến Quốc đem Dương Dương mủm mỉm xách lên, ôm vào trong ngực, miễn cho Dương Dương lại dính chặt lấy Trần Ái Ân: “Ba bảo anh bây giờ về nhà, đem chuyện hai ta nói cho mẹ anh. Ngày mai bên nhà anh qua đây, bàn bạc tốt rồi chọn một ngày đãi rượu mừng.”
Nhân sinh hai kiếp lần đầu phải gả cho người, mặt Trần Ái Ân dần đỏ bừng lên: “Kết hôn có thể dễ dàng như vậy sao, nói kết liền kết, không phải còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ ạ?”
Cô thấy bạn bè hay đồng nghiệp trước khi kết hôn đều vội vàng chân không chạm đất, so với ngày thường cứ ồn ào đòi giảm béo còn xuống được nhiều cân hơn ấy chứ. Chỉ cần kết hôn một chuyến, trên cơ bản cân nặng đều giảm không ít.
Thế mà đến phiên cô gả cho Lâm Kiến Quốc, chuyện kết hôn sao lại đơn giản nhẹ nhàng như ăn bữa cơm vậy, không, so với ăn cơm còn ít tốn sức hơn ấy chứ.
Lâm Kiến Quốc cười: “Em háo hức?” Muốn gả cho anh?
“……” Trần Ái Ân bĩu môi, tự luyến là bệnh, phải trị.