“Ma ma.” Dương Dương béo ú lại bắt đầu tìm cảm giác tồn tại, nó rõ ràng cảm nhận được rằng mỗi khi người xấu này vừa xuất hiện, ma ma đều sẽ không để ý đến nó. Dương Dương duỗi hai cánh tay ngắn ngủn ra, muốn Trần Ái Ân ôm cu cậu. Nào ngờ Lâm Kiến Quốc vươn tay một cái là đã vây khốn Dương Dương trong ngực anh: “Không phải ba đã ôm con rồi sao? Mẹ đang bận nấu cơm cho con, mẹ con mệt, ba ôm con, ngoan nào.”
Bé trai thì phải ở với ba nhiều một chút mới tốt, đừng lúc nào cũng dính rịt lấy mẹ.
Dương Dương mếu mếu cái miệng nhỏ muốn khóc.
“Khóc? Có khóc nữa mẹ cũng không ôm con đâu. Mẹ con là người phụ nữ duy nhất trong nhà đấy, hai chúng ta là đàn ông, phải bảo vệ mẹ con chứ. Con cứ bắt mẹ ôm như thế là không ngoan.” Lâm Kiến Quốc cũng không ngại Dương Dương tuổi còn nhỏ, căn bản là nghe không hiểu những cái anh đang nói.
Cái Lâm Kiến Quốc muốn cho Dương Dương biết chính là thái độ của anh, miễn cho nhóc con này ỷ vào mình nhỏ nhất nhà mà muốn gì được nấy, dễ bị chiều hư.
“Ái Ân, bé trai nuôi thả, bé gái nâng niu. Về sau em đừng quá dung túng Dương Dương, làm vậy thằng nhóc này sẽ ỷ lại.”
“Nó có thể hiểu không?” Trần Ái Ân hỏi, chưa từng kết hôn nên cô cũng không có kinh nghiệm nuôi trẻ em.
Lâm Kiến Quốc xoa bóp cái nọng nhỏ của Dương Dương: “Không nhỏ đâu, người lớn thái độ vui buồn thế nào, mấy đứa nhóc này đã có thể biết được rồi. Em xem, anh không cho em ôm no mà đến giờ nó cũng có khóc đâu. Trẻ con còn nhỏ nhưng tinh lắm.”
Từ khi còn ở bộ đội, Lâm Kiến Quốc cũng đã quan sát ra Dương Dương là một đứa bé rất tinh quái.
Nó biết chỉ cần mình vừa khóc, Trần Ái Ân liền nhất định sẽ thỏa hiệp với điều nó muốn, trăm lần trúng cả trăm.
Có một lần, Dương Dương muốn Ái Ân ôm nó, nhưng lúc ấy Ái Ân quay người vội vàng vào phòng bếp làm cơm chiều nên hoàn toàn không nhìn thấy. Cô để anh trông giúp Dương Dương, anh còn tưởng rằng Dương Dương sẽ ngao ngao khóc, rơi vài giọt nước mắt cá sấu nữa chứ.
Ai biết được, lúc Ái Ân còn ở đó thì khuôn mặt Dương Dương đầy tủi thân nức nở, Ái Ân vừa đi khuất thì vẻ mặt thằng bé đã lập tức lạnh tanh hững hờ!
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Kiến Quốc chân chính lĩnh giáo được trẻ con thông minh thế nào, Dương Dương khôn khéo ra sao.
Lâm Kiến Quốc thậm chí còn tự liên tưởng đến bản thân mình, nếu anh có được bản lĩnh đổi mặt đổi sắc chuyên nghiệp giống như Dương Dương thì còn cần gì dây dưa đến tận nửa năm mới làm Trần Ái Ân gật đầu gả cho anh chứ!?
Có đứa con lợi hại như vậy, Lâm Kiến Quốc nheo nheo mắt, xem ra chờ sau này Dương Dương lớn lên, anh và Ái Ân đều không cần lo lắng chuyện tìm vợ của nó rồi.
Trần Ái Ân đánh giá khuôn mặt nhỏ của thằng bé, Lâm Kiến Quốc không cho cô bế nhưng Dương Dương ngoại trừ làm mặt tủi thân muốn khóc mà ấm ức nhìn cô ra, thì đúng là không rớt một giọt nước mắt nào: “Đúng là không khóc nhỉ?”
“Không khóc.” Lâm Kiến Quốc sờ đầu nhỏ của thằng bé, cũng chẳng bao lâu nữa, ba người bọn họ sẽ chân chính là người một nhà ba rồi. Cho nên Dương Dương cũng phải nhanh chóng thích ứng với cách nuôi dạy con của anh thôi.
Dương Dương vươn bàn tay nhỏ hất bay bàn tay của Lâm Kiến Quốc đang vuốt vuốt trên đầu mình, khó chịu hừ hừ hai tiếng.
Lâm Kiến Quốc cười, không sao, chờ anh cùng Ái Ân kết hôn rồi, về sau còn rất nhiều thời gian dạy dỗ nhóc con này.
——————
“Mẹ.”
Đang ở trong phòng làm việc, mẹ Lâm loáng thoáng nghe thấy có người gọi bà, bà ngồi dậy: “Sao mà mẹ giống như là nghe thấy tiếng của Kiến Quốc nhỉ?”
Cô út Lâm đang giúp mẹ Lâm độn chăn: “Mẹ, đó là ảo giác thôi. Từ sau khi anh hai đi bộ đội đến nay, cũng chẳng được mấy hôm ngày lễ ngày tết là anh ấy có thể về nhà cùng chúng ta.” Cho nên, dù chỉ còn chưa đến hai tháng nữa là đến tết, anh hai cô cũng không có khả năng về nhà đâu.
“Mẹ.”
“Không phải, thật sự là mẹ nghe được giọng anh hai con mà.” Mẹ Lâm không tin là bà nghe lầm, buông việc trong tay rồi ra nhà ngoài xem, “Út à, con mau ra đây mà xem, thật sự là anh hai con về đấy.”
Cô út Lâm nửa tin nửa ngờ mà buông việc may vá trong tay ra: “Mẹ, sao… Anh hai, anh về thật hả?”
“Út, hôm hay ở nhà à.” Nhìn thấy cô út Lâm cũng có ở nhà, Lâm Kiến Quốc cùng em gái ruột của mình lên tiếng chào hỏi, “Bây giờ còn chưa được nghỉ đông đúng không?”
“Vâng, nhà máy còn phải một tháng rưỡi nữa mới cho nghỉ đông. Anh hai, sao anh lại về nhà vào lúc này, trước khi về cũng không báo mẹ một tiếng luôn?” Cô út nhà họ Lâm hiện đang làm ở nhà máy, làm công việc mà người người hâm mộ - công nhân. Rất nhiều người nói, cô út Lâm sở dĩ được làm công nhân, đều là với vì có ông anh hai hiện đang làm lính là Lâm Kiến Quốc.
Lâm Kiến Quốc ngượng ngùng cười cười: “Mẹ, con muốn kết hôn, mẹ xem có gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị, ngày mai mình đi Trần gia, xem nhanh nhất thì khi nào có thể bày tiệc rượu. Lần này về, con nhiều lắm chỉ có bảy ngày phép, mẹ, mẹ xem có làm kịp không?”
Mẹ Lâm lúc mới nghe thì vui vẻ, nghe xong lại hết hồn: “Gì cơ, con muốn kết hôn, với ai? Kiến Quốc, mẹ tuy rằng muốn ôm cháu nội, thúc giục con kết hôn, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện đùa. Con thật sự lấy con gái nhà người ta, thì phải đối xử tốt với con bé. Còn nếu con chỉ đơn thuần là vì bị mẹ giục cưới vợ, trong lòng không thương con gái nhà người ta thì mẹ thấy con vẫn là chậm chút hãy kết hôn đi. Cùng lắm thì năm nay mẹ không hối con nữa.”
Con trai không chịu kết hôn, mẹ Lâm phát sầu. Con trai chịu kết hôn, mẹ Lâm lại càng sầu. Sao có thể coi như trò đùa, để bà một chút chuẩn bị đều không có.
Có muốn làm nhanh, cũng không thể nhanh thành như vậy được.