Ôi, ngày mai bà phải mang theo con trai qua nhà gái gặp mặt, rồi ngày kia lại đem chuyện của hai đứa định ra, rồi thông báo cho thân thích, chuẩn bị đãi tiệc rượu.
Trong nháy mắt, nghĩ thôi mà mẹ Lâm đã đau hết cả đầu.
Chỉ là chuyện cưới vợ mà bà cảm thấy Kiến Quốc cứ làm đến cập rà cập rập, long trời lỡ đất là sao!?
“Trần gia? Là cô em gái kia của Ái Trạch sao?” Cô út Lâm nhanh nhạy bắt lấy hai chữ mấu chốt trong lời của Lâm Kiến Quốc, người mang họ Trần duy nhất mà nhà bọn họ quen biết cũng chỉ còn dư lại người nhà Trần Ái Trạch. “Anh hai, em gái của chị Ái Trạch thế nào? Sao hôm bữa em nghe mẹ bảo là anh không hứng thú với người ta?”
“Anh nói vậy khi nào?”
“Mẹ nói vậy khi nào?”
Hai mẹ con cùng đồng thanh nói to, mẹ Lâm vội vàng thanh minh với Lâm Kiến Quốc: “Con bé này nghe kiểu gì thế hả, mẹ nói là anh con không vội.”
Cô út Lâm bĩu môi, tuổi anh hai cũng đâu còn nhỏ nữa, lúc anh cả bằng tuổi này đều đã có hai thằng con rồi kìa.
Lúc trước khi anh cả cưới chị dâu, kích động nóng ruột biết bao, một ngày cũng chờ không được. Anh hai bảo không vội, còn không phải là không hứng thú sao?
Mẹ Lâm: “Thật sự là em gái của Ái Trạch hả con?”
“Đúng vậy mẹ, em ấy tên là Ái Ân.”
“Là con bé đó tự mình gật đầu, đồng ý gả cho con?”
“…” “…” Lâm Kiến Quốc và cô út Lâm đồng thời cạn lời.
Cô út Lâm nói: “Mẹ, nói bừa gì thế, anh hai con điều kiện tốt như vậy, em gái chị Ái Trạch sao có thể không phải là tự nguyện được. Anh hai, em lại hơi lo cho anh, anh cưới người kia, là do liên quan đến chuyện chị Ái Trạch ư?”
Lâm Kiến Quốc: “Hai ngươi đều đừng nhọc lòng, con đúng là lần đầu tìm đối tượng, nhưng con cũng không phải không có đầu óc hay vô tâm mà làm. Huống chi, hai người kết hôn còn có thể ép mua ép bán sao? Ái Ân là thật sự đồng ý muốn cùng con qua ngày, thành người một nhà với chúng ta.”
Mẹ Lâm đã nhận ra con trai ba đang nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, lúc này thì hay rồi, lại đến phiên bà đứng ngồi không yên: “Vậy, vậy sao con không báo sớm cho mẹ một tiếng, để mẹ có nhiều thời gian mà chuẩn bị. Ngày mai chúng ta đến Trần gia, cũng không thể đi tay không được. Hơn nữa, kết hôn nào có đơn giản như này chứ? Con gái nhà người ta thanh thanh bạch bạch mà gả cho con, không chê con đi lính quanh năm suốt tháng, không lẽ con định thật sự tay không lấy vợ về nhà à.”
Cô út Lâm nghe cũng sốt ruột theo: “Mẹ, mẹ đừng vội, chăn mới anh con dùng để kết hôn, nguyên liệu không phải mẹ đã chuẩn bị đủ rồi à?” Vỏ chăn, ruột bông, đều đã có sẵn.
Giờ chỉ cần chần bông nữa thôi, cô và mẹ cùng làm một buổi tối, chắc sẽ kịp dùng cho ngày kết hôn.
“Mẹ, còn chuyện đãi rượu mừng thì để con đi mua thịt, mua đồ ăn.” Ai da, chỉ mới tưởng tượng qua thôi mà đã thấy bao nhiêu là việc muốn lo không xuể rồi.
“Thật là…” Mẹ Lâm vươn tay tát cái bép lên cánh tay của Lâm Kiến Quốc, “Không kết hôn làm người ta phát sầu, kết hôn cũng làm người ta phát sầu. Sinh con trai chẳng được cái tích sự gì, vẫn là con gái mới tốt!” Thằng cả, thằng hai, không có đứa nào thật sự khiến bà bớt lo, chỉ có con gái út là tốt thôi, tri kỷ!
Lâm Kiến Quốc giỡn: “Mẹ, vậy con đây kết hôn thì tốt hay vẫn là không kết hôn thì tốt?”
Mẹ Lâm tức đến bật cười: “Kết hôn, kết hôn mới tốt, được rồi, không nói nhảm với con nữa, mẹ phải qua nhà bác Lâm hỏi xem còn thịt không. Nếu không có thì cũng lắm đầu heo kia của nhà ta làm thịt cho con bày tiệc cưới luôn.”
Mẹ Lâm không gấp chuyện thiếu thịt cho hôm tiệc cưới, bà là phát sầu chuyện ngày mai đến thăm nhà đằng gái thì nên mang gì theo để không làm mất mặt con trai mình, cũng là để Trần gia cảm nhận được sự coi trọng và thành ý của Lâm gia với cô dâu mới.
Mẹ Lâm lòng vui rạo rực đi lấy thịt, trong nhà chỉ còn dư lại Lâm Kiến Quốc và cô út Lâm.
Dù nhìn bên ngoài Lâm Kiến Quốc không có thay đổi gì quá lớn, nhưng cô út Lâm nhìn là có thể cảm giác được anh hai cô hiện tài tâm tình rất tốt, đôi mắt so với ngày thường cũng sáng hơn bao nhiêu: “Anh hai, anh thật sự thích em gái chị Ái Trạch hả?” Đây là lần đầu tiên cô thấy anh hai vui vẻ như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, anh hai biểu hiện con thành thục hơn cả anh cả. Sau khi ba mất, anh hai càng là người gồng gánh cái nhà này.
Đặc biệt là sau khi anh cả cưới chị dâu, hai người dọn ra tự mình ở riêng. Nếu không có anh hai, cô thật sự không dám tưởng tượng cái nhà này sẽ biến thành bộ dạng gì. Những năm gần đây, mưa mưa gió gió, mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu, anh hai vẫn chỉ một vẻ bình thản nhàn nhạt như vậy, chỉ có hôm nay mới là ngoại lệ.
Lâm Kiến Quốc khóe miệng hơi hơi cong lên: “Ừ, về sau gặp Ái Ân, em phải gọi là chị dâu, nhớ chưa?”
Đừng luôn miệng gọi là em gái chị Ái Trạch như vậy, không lễ phép.
“Vâng, chị dâu, chị dâu mới nhà ta.” Khó thấy được anh hai vui vẻ như vậy, cô út Lâm sao có thể bắt bẻ anh. “Anh hai, chị dâu em tính tình tốt chứ, có phải cũng giống như chị Ái Trạch không?” Người nhà họ Lâm, ngoại trừ nhà anh cả Lâm sống riêng ở ngoài thì những người khác đều có ấn tượng rất tốt với Trần Ái Trạch.
Sau khi biết Trần Ái Trạch cũng Chu Ngôn Cẩn ở bên nhau, mẹ Lâm và cô út Lâm cũng chỉ biết thở dài tiếc nuối không thôi.
Lâm Kiến Quốc ánh mắt trầm xuống: “Út, lần đầu tiên cũng lần lần cuối cùng anh nói với em, đừng có so sánh Ái Ân với Ái Trạch. Ái Trạch là chị gái em, Ái Ân là chị dâu em. Ở trong mắt anh trai em, chị dâu em là người tốt nhất trên đời.”
Cô út Lâm mắt trợn trắng, cô hiểu rồi, ý anh hai là chị dâu so với chị Ái Trạch còn tốt hơn: “Anh, anh thật là có phúc khí, kết hôn tuy hơn muộn nhưng lại gặp được người sau so với người trước còn tốt hơn.” Đương nhiên là có tốt hay không, tốt thế nào thì phải để cô tự mình gặp một lần mới biết được.
Ngó bộ dạng chị dâu cả, coi bộ mẹ cô về sau cũng chỉ có thể dựa vào một nhà anh hai chăm sóc mà thôi.
Cũng chính vì điểm này, Trần Ái Ân là người thế nào, cô út Lâm thực sự rất muốn gặp mặt xem thử.
“Dĩ nhiên!”
“…” Đối mặt với anh hai xuân tâm đại động, cô út Lâm tự dưng thấy ông anh mình thực sự rất thiếu đánh. Nếu đây không phải anh ruột, cô thật sự lười phản ứng. Làm như hiếm lạ lắm ấy, nếu không thì chờ, chẳng bao lâu cô cũng mang đối tượng về cho mà xem!