Sáng sớm hôm sau, hàng xóm Trần gia thấy nhà họ Trần mới sớm đã nổi lửa. Ống khói Trần gia liền không ngừng phả khói, mùi hương bánh trái thơm lừng bốc ra không ngừng làm người ta thèm đến chảy nước miếng.
“Trần Lão Nhị, nhà ông làm gì vậy? Vừa không phải ngày tết, cũng không phải quá tiết, sao lại chuẩn bị linh đình toàn đồ ngon thế, làm thằng cháu nội nhà tôi vẫn luôn ầm ĩ đòi bà nhà tôi làm bằng được cho nó ăn.”
Trần Lão Nhị cười: “Hôm nay người nhà đối tượng của Ái Ân tới.”
“Ái Ân có đối tượng rồi?”
“Ừ.”
“Từ bao giờ vậy, sao trước nay không nghe nhà ông nhắc qua. Có phải là người trẻ tuổi nửa năm trước đến nhà ông giúp việc không?”
Ba Trần gật đầu: “Đúng rồi, chính là cậu thanh niên đó đấy.”
Hàng xóm có phần hâm mộ: “Quả nhiên, tôi đã thấy kỳ lạ rồi, nhà ai mà không coi trọng công điểm chứ, vậy mà cậu trai kia lại làm việc giúp nhà ông những hai ngày. Ra là con rể nhà ông ha. Cũng đừng nói, cơ thể như vậy, lại còn làm việc nhanh nhẹn thế kia, về sau Ái Ân gả cho cậu ta thì có thể trải qua ngày tháng tốt lành rồi.”
Làm dân quê, cưới vợ thì xem cô gái đó làm việc có chăm chỉ cần mẫn không, còn tìm con rể, dĩ nhiên là xem trọng sức lực làm ruộng rồi, xem có phải là một tay lão luyện được việc không.
Thời điểm ba Lâm vừa mới mất, công việc đồng áng đều dựa cả vào anh cả Lâm và Lâm Kiến Quốc, thậm chí Lâm Kiến Quốc còn làm khá hơn anh cả Lâm nhiều.
Lấy điểm này mà khảo hạch Lâm Kiến Quốc thì quả thật anh không cần lo lắng.
Nhưng điểm tốt đáng khen của Lâm Kiến Quốc lại không đơn giản chỉ là tay nghề làm nông thôi đâu, ba Trần khéo miệng không nhịn được cong lên: “Con rể nhà tôi là quân nhân, hiện tại là liên trưởng, Chờ hai đứa nó kết hôn xong, Ái Ân cũng rất nhanh có thể tùy quân rồi.”
Con rể của ông ấy à, không phải chỉ là anh nông dân chân đất đâu, người ta là quân nhân tay ôm báng súng đó!
“Chao ôi, là bộ đội cơ à, có phải là do con rể cả nhà ông giới thiệu không?”
Ba Trần ánh mắt lóe lóe: “Cũng đại loại vậy.”
Lúc này, người nhà họ Trần đã biết chuyện của Trần Ái Trạch và Chu Ngôn Cẩn.
Nhưng vì muốn cho Dương Dương một hoành cảnh trưởng thành bình thường, người trong nhà quyết định trước mắt tạm thời không nói chuyện này ra ngoài, miễn cho lại phát sinh càng nhiều tin đồn nhảm nhí hay những suy đoán khó nghe.
Huống chi, Trần Ái Ân gả cho Lâm Kiến Quốc rồi, cũng chỉ khoảng một năm sau cô liền sẽ tùy quân.
Đến lúc đó, Trần Ái Ân và Dương Dương đều sẽ không tiếp tục ở lại đội sản xuất nữa mà chuyển đến sống ở bộ đội rồi.
Bởi vậy, chuyện nhà mình dĩ nhiên là càng ít nói với người ngoài càng tốt, dù sao cũng không cần giải thích với người không liên quan làm gì.
Hàng xóm cực kỳ hâm mộ: “Tuy rằng Ái Trạch không còn nữa, nhưng dù sao nhà ông cũng có đến hai cậu con rể là quân nhân nhỉ?”
“Đúng vậy.” Ba ruột của Dương Dương cũng là quân nhân, hơn nữa còn là anh hùng dân tộc vì quốc gia vì nhân dân mà hy sinh chứ không phải chỉ là một anh lính bình thường.
“Không nói nữa, tôi phải đi hái chút rau dưa tươi mới về đã, về rồi lại nói.”
“Ai, được, gặp ông sau.” Hàng xóm chỉ có thể để ba Trần đi, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện con rể nhà mình tới cửa được.
Không thì chờ con rể của Trần Lão Nhị về, ông lại qua Trần gia tìm Trần Lão Nhị sau, xem ông ấy có thể nhờ hai đứa con rể bộ đội nhà mình cũng giới thiệu cho con gái ông một anh lính không.
Lúc này, người dân đối với quân nhân tôn sùng không phải chỉ mỗi mẹ Trần đâu, mà là một đám người ấy chứ.
“Kêu ông đi hái rau, ông đi đâu mà hết nửa ngày cũng không thấy mặt? Quên hôm nay là ngày gì rồi à, tôi còn nghĩ lát nữa Kiến Quốc tới cửa thế mà ông thân là cha vợ lại không có mặt thì biết làm sao bao giờ.” Mẹ Trần oán trách ba Trần về trễ, lải nhải với ông vài câu rồi nhận đồ ăn đem ra giếng rửa sạch, đưa cho Ái Ân chế biến.
Biết Lâm Kiến Quốc chỉ còn lại mẹ Lâm, ba Lâm thì đã mất sớm, đoán rằng thời gian cũng gần đến, mẹ Trần liền đem chuyện bếp núc giao cho một mình Trần Ái Ân làm tiếp, còn bà chạy ra cửa xem người đã đến chưa.
Trần Bảo Quốc nhận nhiệm vụ trông Dương Dương thì hồn vía lên mây, Dương Dương thì cứ vũng vẫy mãi muốn chạy ra sau bếp tìm Trần Ái Ân, mẹ Trần tới nheo lỗ tai Trần Bảo Quốc một phen:
“Trần Bảo Quốc, mẹ cảnh cáo mày! Hôm nay mày nhớ biểu hiện thật tốt cho mẹ, không được quấy rối đâu đấy. Hơn nữa Dương Dương còn nhỏ, lại thích bám lấy Ái Ân, mày nếu không trông cháu ngoại của mẹ cho tốt, để nó bị thương thì xem mẹ xử lý mày thế nào!
Trần Bảo Quốc mặt mày nhăn nhó như khổ qua, nói: “Mẹ, con có phải do mẹ sinh không đó?”
Hồi trước mẹ hắn còn thương hắn biết bao. Bây giờ ấy hả? Đầu bảng là con rể vàng Lâm Kiến Quốc, nhì bảng là cháu ngoại Dương Dương, hắn cũng không biết trong lòng mẹ rốt cuộc hắn nằm chỗ nào nữa, nói không chừng là chót bảng cũng có thể á.
Mẹ Trần tức giận bật cười: “Đã là cậu người ta rồi, còn ghen nữa hả? Có tin đến cả Dương Dương nghe được cũng cười mày không? Dương Dương còn nhỏ so ra còn hiểu chuyện hơn mày.”
Dương Dương có thể nghe hiểu được tên của mình, nó ngẩng đầu lên, chớp chớp mà nhìn mẹ Trần: “Ma ma…”
“Sai rồi, kêu bà ngoại.” “Ma ma.” “Nào nào, mẹ con ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho người nhà ba con đó, chờ một lát rồi lại vào tìm mẹ con nha. Giờ con ngoan ngoãn ở đây chơi cùng cậu nhé, phải nghe lời đấy.”
Dương Dương vặn vẹo người xem vẻ mặt nản lòng của Trần Bảo Quốc, bàn tay nhỏ ghét bỏ mà đẩy đẩy mặt Trần Bảo Quốc, không cần cậu đâu, muốn ma ma cơ.