Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 87 - Chương 87.

Chương 87. - Chương 87. -

“Quả trứng thúi nhỏ này, cậu chính là cậu con đó.” Phỏng chừng là cảm nhận được sự ghét bỏ của Dương Dương, Trần Bảo Quốc lấy ra tinh thần để cùng chơi với thằng bé. Cánh tay hắn duỗi ra, nhấc Dương Dương từ trên mặt đất nâng lên cao rồi lại hạ xuống, cho nhóc con được chơi tàu lượn sức người.

Thường xuyên làm việc nhà nông nên cánh tay Trần Bảo Quốc rất có lực, cho dù Dương Dương hiện đã là một thằng nhóc béo ú thì hắn vẫn có thể nhấc bổng cu cậu ngon ơ.

Có lẽ là trời sinh trẻ con đều rất thích trò nâng lên hạ xuống đầy kích thích này, Dương Dương giây trước vừa ghét bỏ Trần Bảo Quốc, giây sau đã khanh khách cười to, miệng hét vang “cư cư”vô cùng phấn khích.

“Ôi, con không phải quả trứng thúi nhỏ đâu, con là quả trứng thúi bự, con có thể gọi cậu mà sao trước giờ không gọi hả?”

“Cư cư, cư cư.” Dương Dương vỗ mu bàn tay của Trần Bảo Quốc, muốn hắn tiếp tục, cu cậu còn chưa chơi đủ đâu.

Lúc mẹ Lâm đi theo mẹ Trần vào nhà, vừa hay thấy được một màn như vậy.

Mẹ Trần ngượng ngùng cười nói: “Bảo Quốc và Ái Ân nhà tôi là cùng tuổi, là anh em sinh đôi, nó vẫn còn ham chơi lắm, bà thông gia đừng để ý nó.”

Mới vừa nhắc Bảo Quốc biểu hiện cho tốt xong mà nhanh như vậy đã gây rắc rối rồi.

Trần Bảo Quốc thả Dương Dương xuống, cánh tay thằng bé ôm chặt cổ Trần Bảo Quốc, đôi mắt đen bóng tò mò mà nhìn chằm chằm đám người mẹ Lâm.

“Đây là Dương Dương à?” Mẹ Lâm thích thú nhìn Dương Dương, “Lớn lên thật tốt…”

Trần Ái Ân ở trong bếp loáng thoáng nghe được thanh âm nên đi ra, vừa lúc nghe được giọng mẹ Lâm khen Dương Dương.

Trần Ái Ân vội ôm lấy Dương Dương đang nhào về phía cô, lòng ngực Trần Bảo Quốc hoàn toàn không giữ được Dương Dương béo ú.

Một ôm này đúng thật là nặng trĩu áp lực, ước chừng cân nặng thì thằng nhóc này lớn lên đúng là tốt thật.

“Phải không.” Trần mẹ kiêu ngạo mà tán đồng, “Dương Dương nhà tôi quả thật lớn lên rất tốt, ngày thường đều là Ái Ân chăm nó, cũng không biết Ái Ân cho Dương Dương ăn cái gì mà làm thằng bé lớn lên giống y như mấy đứa bé mủm mỉm trong hoạ báo. Bà thông gia không biết đâu, vào mùa hè Dương Dương mặc áo ngắn tay với quần cộc, tay chân trắng trắng nộm nộm lộ ra mới thật sự là dễ thương.”

“Đáng yêu quá.” Mẹ Lâm nghe kể mà như được thấy tận mắt, cũng liên tục gật đầu, “Tôi cũng có ba đứa cháu nội, là con của thằng cả. Nhưng quả thật tôi chưa gặp qua đứa bé nào lớn lên được như Dương Dương cả. Ái Ân đúng là rất có bản lĩnh chăm trẻ.”

Kiến Quốc cũng có nói với bà là Dương Dương được nuôi rất tốt, bà còn không tin.

Nhưng lần này chính mắt nhìn thấy, bà đúng là không thể không thừa nhận, cho dù đổi lại là bà nuôi Dương Dương thì cũng không nuôi thằng bé tốt được như bây giờ.

Kỳ thật thời điểm mới Chu Ngôn Cẩn và Trần Ái Trạch vừa mới qua đời, người đầu tiên mà Lâm Kiến Quốc nghĩ tới là mẹ Lâm chứ không phải là Trần Ái Ân.

Vấn đề là lúc ấy nhà mẹ đẻ mẹ Lâm có tang, bà ngoại của Lâm Kiến Quốc mất.

Anh là quân nhân, bà ngoại đi rồi cũng chẳng thể trở về đưa bà ngoại một đoạn đường, anh làm sao có thể ở ngay thời điểm đó còn đưa mẹ anh chăm cho một đứa nhỏ còn đỏ hỏn chưa cai sữa là Dương Dương được chứ?

Huống chi, mẹ Lâm còn bị đau lưng, cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt.

Rơi vào đường cùng, Lâm Kiến Quốc dù rất ngại cũng chỉ có thể muối mặt đem Dương Dương đưa đến Trần gia, nhờ người nhà họ Trần nuôi giúp.

Vì chuyện này, mẹ Lâm đã tự trách một hồi lâu, bà vẫn thường lo lắng Dương Dương bây giờ thế nào, những cũng ngại không dám hỏi thăm vì sợ người Trần gia hiểu lầm là bà không yên tâm giao cháu cho bọn họ chăm. Hơn nữa, bà cũng không biết đường đến Trần gia đi làm sao.

Trần Ái Ân còn chưa từng làm mẹ mà vẫn có thể nuôi Dương Dương đến béo trắng béo tròn như vậy, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh cô bé Trần Ái Ân này có tính kiên nhẫn, có tình yêu, còn có tinh thần trách nhiệm và tâm địa cực tốt nữa.

Kiến Quốc nếu thực sự muốn cưới một cô gái như vậy, bà chẳng những không cần lo lắng Ái Ân sẽ không hiếu thuận giống như con dâu cả, mà còn có thể yên tâm về sinh hoạt tuổi già ngày sau rồi. Nói không chừng. sau này dù Kiến Quốc có thêm con cái thì bà chưa chắc đã có đất dụng võ đâu, chỉ cần dựa vào người làm mẹ như Ái Ân cũng có thể chăm con rất tốt.

Ai da, cô con dâu này Kiến Quốc tìm chuẩn rồi.

Nghĩ đến Lâm Kiến Quốc dây dưa kéo dài đến hôm nay mới xác định chọn Trần Ái Ân, mẹ Lâm lại dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn con trai mình: Cơm ngon không sợ muộn, tìm được một đứa con dâu tốt như Ái Ân, dù Kiến Quốc kết hôn muộn mấy năm cũng không lỗ, còn rất đáng khen nữa!

Ánh mắt khen ngợi của mẹ Lâm làm Lâm Kiến Quốc có cảm giác vô cùng kiêu ngạo, anh thẳng sống lưng, bước đến trước mặt Trần Ái Ân, nói: “Ái Ân, anh tới rồi.”

Dương Dương phụng phịu vươn tay ôm chặt lấy Trần Ái Ân, một bộ dáng sợ Lâm Kiến Quốc sẽ ôm nó khỏi ngực Trần Ái Ân.

Nhìn thấy mẹ Lâm, rốt cuộc Trần Ái Ân cũng có một chút cảm giác về chuyện bàn bạc cưới hỏi giữa cô và Lâm Kiến Quốc, gương mặt ửng đỏ, có chút phớt hồng, nhỏ giọng mà đáp “Ừm” một tiếng, làm Lâm Kiến Quốc nghe được thì lỗ tai và lồng ngực đều ngọt ngào muốn mạng.

“Ái Ân, đây là mẹ anh.”

“Vâng, chào dì ạ.” Lần đầu tiên gặp mẹ của người ấy, Trần Ái Ân rất ngượng ngùng.

Mẹ Lâm cười tươi như một hoa: “Kỳ thật dì tương đối muốn nghe con gọi dì là mẹ cơ, bà thông gia, không ngại chứ?”

Mẹ Trần: “Như vậy có lẽ không tốt lắm đâu?”

Xem đi, bà đã nói rồi, con gái nhà bà tốt thế cơ mà. Lâm Kiến Quốc hiện tại dù đã làm đến liên trưởng nhưng mẹ anh vừa thấy con gái bà đã muốn nhận con dâu rồi đó!

Bình Luận (0)
Comment