“Có sao đâu.” Mẹ Lâm bước đến gần rồi cầm lấy tay Trần Ái Ân rồi nhét vào lòng bàn tay cô một bao lì xì, “Ái Ân à, hôm nay nhà mẹ tới là vì muốn thương lượng chuyện của con và Kiến Quốc. Về sau, mẹ sẽ xem con như con gái ruột của mẹ, nếu Kiến Quốc dám bắt nạt con thì cứ nói với mẹ, mẹ nhất định giúp con xử lý nó.”
Bình thường trình tự là sau khi Lâm Kiến Quốc đến thăm Trần gia, sẽ dẫn Trần Ái Ân về ra mắt nhà mình, rồi mẹ Lâm sẽ cho Trần Ái Ân một bao lì xì để sửa miệng.
Nhưng do thời gian gấp rút nên không thể dựa theo trình tự đi tới đi lui được, mẹ Lâm cũng phòng hờ đem bao lì xì sửa miệng mang theo trên người luôn, lúc này vừa hay có tác dụng: “Ái Ân à, con có thể gọi một tiếng mẹ không? Mẹ rất thích nghe con gọi mẹ đó.” Kêu dì nhiều không thân thiết, kêu mẹ dễ nghe hơn biết bao nhiêu.
Trần Ái Ân nhìn qua mẹ mình, thấy bà gật đầu một cái, Trần Ái Ân mới cầm lấy bao lì xì, tuy rằng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là thực kiên định mà gọi một tiếng: “Mẹ.”
“Ừ!” Mẹ Lâm đáp lại một tiếng vừa to vừa rõ, bộ dạng vui mừng cứ như lần đầu tiên được người ta gọi là mẹ vậy, “Mẹ ôm Dương Dương một cái được không?” Dù mẹ Lâm đã lên chúc bà nội lâu rồi, nhưng nhìn thấy Dương Dương vẫn thèm ôm cu cậu một cái lắm.
“Dương Dương, để bà nội ôm một cái được không?” Trần Ái Ân thương lượng với thằng bé.
Không biết vì sao, Dương Dương lại trộm nhìn thoáng qua Lâm Kiến Quốc, sau đó mới duỗi tay nhỏ về phía mẹ Lâm, để bà ôm mình.
Lâm Kiến Quốc thở phì một cái, tên tiểu tử thúi này.
Sau khi được mẹ Lâm ôm lấy, Dương Dương một tay lôi kéo cổ áo bà, một tay chỉ vào Lâm Kiến Quốc, sau đó “ngao ngao” mà không biết nói cái gì.
Mẹ Lâm rất vui vẻ vì Dương Dương thân thiết với bà: “Ái Ân à, Dương Dương đang muốn nói gì với mẹ thế, mẹ nghe không hiểu.”
Tựa hồ là biết mẹ Lâm nghe không hiểu ý mình nói làm Dương Dương có chút lo lắng, cu cậu đá đá chân, vùng vẫy cả buổi, miêng cứ “hư, hư” liên tục, sau đó tay nhỏ của cu cậu khua khoắng trong không khí một chút, lại kêu “a, a” chỉ vào Lâm Kiến Quốc.
Phàm những người nhìn hiểu được ý của Dương Dương đều đầu đầy hắc tuyến, chỉ có Trần Ái Ân là vui vẻ hận không thể ôm bụng cười to, trong lòng cô thực sự bội phục khả năng bắt chước và bản lĩnh “nhìn mặt đặt tên” của Dương Dương.
Dương Dương đang làm gì ấy hả?
Dương Dương đang cáo trạng Lâm Kiến Quốc với mẹ Lâm đó, nói Lâm Kiến Quốc là người xấu, muốn mẹ Lâm đánh anh giúp nó.
Bộ dạng cáo trạng này của Dương Dương là học được từ Trần Bảo Quốc, bàn tay nhỏ vẫy vẫy đập xuống là học từ mẹ Trần, hai chiêu học được này, hôm nay cu cậu dùng hết lên người mẹ Lâm. Đây là đã nhìn chuẩn mẹ Lâm là người có thể thu thập Lâm Kiến Quốc ha.
Còn nhỏ mà đã tinh như vậy, thật không thể ngờ.
Lâm Kiến Quốc cũng vừa nhìn đã hiểu, lông mày anh giật giật, mặt không đổi sắc mà nói: “Mẹ, đây là Dương Dương nhận ra con, muốn để con ôm, chơi cùng nó đấy.” Nói đoạn, Lâm Kiến Quốc định bế Dương Dương từ trong tay mẹ Lâm qua, tiểu tử thúi, dám cáo trạng để bà nội đánh ba nó, lá gan nhỏ kia cũng uống sữa mà to lên rồi hả?
Dương Dương sốt ruột, đại ma vương còn chưa bị đánh đâu đó, sao nó lại sắp phải rơi vào tay ổng rồi? Cu cậu nhìn về phía Trần Ái Ân, vội vàng gọi “ma ma” tìm kiếm che chở.
Lúc này Lâm Kiến Quốc sao có thể để Dương Dương như ý được, trực tiếp đem Dương Dương “kẹp” lại.
Cáo trạng không thành công, Dương Dương há hốc mồm phát hiện cu cậu đã bị đại ma vương ôm trên tay, trên khuôn mặt nhỏ treo lên vẻ tủi thân tội nghiệp, cái miệng nhỏ mếu máo, nghẹn ngào mà hô to một tiếng: “Bá bá.”
“Dương Dương biết gọi ba rồi à?” Mẹ Lâm bắt lấy bàn tay nhỏ nhỏ của thằng bé, cảm thấy đứa bé này thật sự là có duyên với nhà bà. Lâm Kiến Quốc nếu cùng Trần Ái Ân kết hôn, Dương Dương cũng sẽ gọi anh là ba.
Lâm Kiến Quốc khá vừa lòng, vỗ vỗ mông nhỏ: “Có phải mẹ vừa cho con ăn đường không?” Biết anh giận nên gọi ba nịnh cho anh vui vẻ.
Dương Dương “A” một tiếng, vươn tay về phía mẹ Lâm muốn bà ôm.
“Ôi chao, bà ôm, bà ôm nào.” Khó khăn lắm mới được bế Dương Dương, lần này lại còn là do cu cậu chủ động muốn bà ôm, làm trong lòng mẹ Lâm như được rót mật, ngọt đến tim, “Dương Dương à, gọi bà nội nào, bà là bà nội con nha.”
Thiên phú ngôn ngữ của Dương Dương dường như tạm thời dừng ở một tiếng “bá bá” lấy lòng Lâm Kiến Quốc kia, dù sau đó bao nhiêu người gì mà “ông ngoại, bà ngoại, bà nội” dạy nó gọi nửa ngày, Dương Dương cũng lơ đẹp.
Sau khi rôm rả nói chuyện quanh đề tài Dương Dương một phen, mọi người lại ngồi xuống bàn cơm, không khí rõ ràng thân mật tự nhiên hơn rất nhiều. Lúc này, Dương Dương dĩ nhiên vẫn là về tay Trần Ái Ân chăm sóc.
Mẹ Trần chỉ vào một bàn đồ ăn nói: “Thông gia, đừng khách khí, cũng không có của ngon vật lạ gì, đều là trong vườn nhà tôi cả.”
“Nhiều món quá.” Mẹ Lâm biết, Trần gia đây là coi trọng nhà bà, sự nhiệt tình toả ra từ một bàn đồ ăn này, bà cảm nhận được, “Ăn ngon quá, thông gia, tay nghề bà thật tốt.”
Bà thông gia có tay nghề như vậy, Ái Ân theo bên người bà thông gia từ nhỏ, hẳn là cũng học được một chút nhỉ?
Nói như vậy, về sau bà không cần phải lo lắng vấn đề ăn uống của Kiến Quốc rồi.