Mẹ Trần nói: “Đâu ra, một bàn đồ ăn này tất cả đều là Ái Ân nhà tôi làm đấy, tay nghề con gái tôi so với tôi tốt hơn nhiều.”
“Thật ư?” Mẹ Lâm cười tít cả mắt, “Vậy thì Kiến Quốc nhà tôi về sau có lộc ăn rồi.”
Lâm Kiến Quốc được khen cũng tán đồng: “Ái Ân, em ôm Dương Dương đi, để anh đút cho.”
Một mình Trần Ái Ân vừa ôm vừa đút có chút bất tiện, Lâm Kiến Quốc nói muốn phụ một tay nên cô cũng đưa chén thịt băm chưng trứng giao cho anh: “Thổi thổi cho nguội một chút rồi mới đút Dương Dương nha anh.”
“Ừ.”
Ban đầu tay chân Lâm Kiến Quốc còn hơi lóng ngóng vụng về, nhưng sau khi đút Dương Dương hai ba muỗng thì cũng từ từ quen tay.
Được ma ma mình yêu nhất ôm, miệng lại được đút ăn thịt chưng trứng vừa thơm vừa mềm, Dương Dương rất vui vẻ. Cu cậu hớn hở đá đá chân, cũng không so đo người đút mình ăn là đại ma vương.
Hình ảnh hai vợ chồng chăm sóc Dương Dương thực sự rất hài hòa.
Người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy đây là một nhà ba người hoà thuận.
Ngày gặp mặt hai nhà Lâm gia và Trần gia suy cho cùng cũng chỉ là hình thức, bổ sung cho đủ lễ mà thôi. Trần Ái Ân đến bao lì xì sửa miệng cũng đã nhận rồi, chuyện này tự nhiên đã thành. Mẹ Lâm nói: “Mấy ngày tới, tôi đã xem hoàng lịch rồi, ba ngày sau vừa vặn là ngày tốt, ông bà thấy có được không?
Mẹ Lâm cũng không muốn mọi chuyện gấp gáp như vậy, nhưng ai bảo con trai bà báo tin trễ như vậy. Giá mà trước một tháng nó gọi điện báo bà muốn kết hôn, bà cũng không đến mức vội vàng cập rập thế này.
“Làm kịp không bà thông gia?” Người nhà họ Trần thì không có vấn đề gì, chỉ là sợ trong ba ngày ngắn ngủi, nhà họ Lâm chuẩn bị không kịp.
“Kịp.” Không kịp cũng phải kịp chứ biết sao, “Bên phái nhà ông bà có vấn đề gì không?”
“Cái khác không nói, chỉ là quần áo mới để Ái Ân nhà tôi mặc hôm kết hôn, sợ là không làm kịp.”
Lâm Kiến Quốc: “Con mang Ái Ân trực tiếp đi mua một bộ là được.” Mua so ra nhanh hơn tự làm nhiều.
Mẹ Lâm cũng đồng ý: “Được, cứ quyết vậy đi.”
Sau khi đã thương lượng tốt, mẹ Lâm kêu Lâm Kiến Quốc dẫn Trần Ái Ân đi vào trong thành phố mua quần áo, còn bà về trước chuẩn bị tiệc mừng.
Cũng may nửa năm trước Lâm Kiến Quốc đã từng tới thăm Trần gia, người trong đội sản xuất cũng đều biết anh nên khi nghe được ba ngày sau Trần Ái Ân phải gả cho Lâm Kiến Quốc, mọi người trong đội dù thấy có hơi vội vàng nhưng cũng không lấy làm lạ.
Dù sao thì sau khi xem mắt, nếu cảm thấy hợp mắt thì trường hợp hai, ba tháng đã kết hôn cũng có.
Đối với người khác mà nói, thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, nhưng với người vội vàng muốn cưới vợ như Lâm Kiến Quốc mà nói thì ba ngày này là ba ngày chậm nhất mà anh đã từng trải qua.
Lâm Kiến Quốc tốt xấu cũng là một liên trưởng, người quen biết dĩ nhiên không ít.
Vốn dĩ, Hách chính ủy đề nghị Lâm Kiến Quốc hay là lái một chiếc xe ô tô về, ngày kết hôn cũng thêm vài phần mặt mũi, nhưng bị Lâm Kiến Quốc trực tiếp cự tuyệt: “Chính ủy, đừng nói giỡn, đây là lấy công làm tư đấy.”
Hách chính ủy nghe mà tức, anh nói vậy không phải đều vì muốn giúp Lâm Kiến Quốc sao, hừ, không cảm kích còn bị khịa.
Kỳ thật lời này Hách chính ủy cũng chỉ nói vậy thôi, dù sao mười năm khó khăn cũng chỉ mới qua, có một số việc vẫn là khá nhạy cảm, không phải anh muốn quyết là được. Chuyện này nếu để người có tâm biết, cái chức doanh trưởng chưa nhận của Lâm Kiến Quốc phỏng chừng cùng không yên ổn, đến Hách chính ủy cũng sẽ bị phê bình nữa ấy chứ.
Cho nên, Lâm Kiến Quốc cự tuyệt, Hách chính ủy cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lâm Kiến Quốc tỏ vẻ, anh tuyệt đối sẽ không vì lý do cá nhân mà chiếm dụng đồ của bộ đội, bất quá, cho dù không có xe bốn bánh, anh vẫn có thể gọi tới được mấy chiếc xe hai bánh.
Vì thế tới ngày kết hôn, người của đội sản xuất xã Hồng Kỳ liền nhìn thấy một đội xe đạp phần phật chạy tới chỗ họ. Dẫn đầu đội là xe đạp của Lâm Kiến Quốc, trước xe còn cột một đoá hoa đỏ thẫm, trông rất có tinh thần.
“Con rể của Trần gia tìm được đâu ra nhiều xe đạp như vậy nhỉ, thật uy phong.” Toàn bộ đội sản xuất của bọn họ cũng chỉ có nhà đại đội trưởng mới có một chiếc xe đạp, vậy mà con rể út Trần gia còn cưỡi cả phân đội nhỏ tới.
“Đúng vậy, đám cưới này khí phái thật, thôn chúng ta chưa từng thấy qua bao giờ.”
Con gái lớn Trần gia đã không còn nữa, lúc trước cô gả chồng như thế nào, bọn họ không biết. Nhưng đám cưới của cô con gái nhỏ nhà họ Trần thì được chiêm ngưỡng rồi, quả nhiên không tầm thường.
Mẹ Trần vui mừng khôn xiết: “Kiến Quốc là đi xe đạp tới đón con đó, thật tốt quá. Đội sản xuất chúng ta nhiều người như vậy, lại chẳng có ai so ra tốt bằng Kiến Quốc.”
Mẹ Trần kiêu ngạo khoe, còn Trần Ái Ân mặt đổi sắc, xe đạp á?
Có phải cái loại xe đạp dàn mà chỉ có một cái giang xe ở phía trước không?
Trần Ái Ân muốn che mặt, cô quên mất lúc này hoàn cảnh thiếu thốn, có thể đạp xe đạp đến đón dâu đã rất lợi hại rồi. Nhưng cô không thích đâu, cô sợ đau mông: “Mẹ, nhà ta cách Lâm gia có xa không?” Phải ngồi như vậy bao lâu vậy, hỏng mông mất thôi.