Mẹ Trần cười: “Đứa nhỏ ngốc, từ nhà ta đến Lâm gia phải ngồi xe chứ, xe đạp này phỏng chừng là Kiến Quốc tạm thời mượn tới thôi. Đâu thể một đường đạp xe về được. Nhưng con cũng đừng lo, Kiến Quốc nói với mẹ rồi, từ nhà nó về đội sản xuất chúng ta có xe, con có muốn về thăm nhà mẹ đẻ cũng rất tiện.”
Nghĩ nghĩ một chút, mẹ Trần lại nói thêm: “Có điều, nếu con đã gả chồng thì phải yên phận mà ở nhà chồng sống, đừng hở chút là chạy về nhà mẹ đẻ, sẽ làm người ta nói ra nói vào. Hơn nữa, mẹ Kiến Quốc cũng không dễ dàng, con gả qua đó, nhớ phải hiếu thuận với bà ấy, đừng cùng bà ấy giận dỗi, biết không?”
Trần Ái Ân gật đầu: “Vâng, con biết rồi mẹ. Lần trước tới nhà ta, con thấy tính tình mẹ Kiến Quốc cũng không tệ lắm.” Hẳn không phải là một cực phẩm mẹ chồng, cực kỳ khó tính đâu ha?
Cô nhớ rõ trong sách viết, sau khi Từ Lệ Anh gả cho Lâm Kiến Quốc, lập tức tùy quân, mẹ Lâm thì vẫn ở lại nông thôn, cơ hồ mẹ chồng nàng dâu hai người không có tiếp xúc gì, dĩ nhiên cũng không có khả năng có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu.
Mẹ Trần cầm lấy tay Trần Ái Ân, nhìn nhìn một hồi, hốc mắt bà đỏ lên: “Thời điểm con mới ra đời, cả người đỏ hỏn nhăn dúm dó, chẳng khác gì con khỉ con. Vậy mà chỉ chớp cái mắt, con đã làm mẹ, còn gả chồng rồi?”
Trần Ái Ân: “…” Tuy rằng trình tự này có chút kỳ quái, nhưng ai bảo cô thật sự làm mẹ trước rồi mới lấy chồng sau chứ. “Mẹ, có rảnh con liền về thăm mẹ.”
Mẹ Trần lau lau khóe mắt: “Mới dạy đó mà con đã quên mất rồi? Con gả cho người, chính là con dâu nhà người ta rồi, không thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ được, không may mắn.”
“Mẹ, cho dù con có gả cho người ta thì con vẫn là con gái của ba mẹ mà. Con về nhà mẹ đẻ, người khác quản không được.”
Mẹ Trần vỗ vỗ tay cô, không nói chuyện, ra cửa xem tình hình.
Lúc mẹ Trần ra ngoài thì thấy ba Trần cũng đang lau khóe mắt, hai vợ chồng trong lòng hiểu mà không nói ra, cùng ra ngoài xem đứa con rể muốn cướp con gái bảo bối nhà họ.
Trần Bảo Quốc đang nhận nhiệm vụ trông Dương Dương, dù có ý kiến hắn cũng chẳng dám mở miệng phát biểu. Hai ngày trước là ai vui mừng hớn hở vì con gái được gả tốt, hiện tại lại bày đặt khó chịu, đây là còn muốn làm sao? “Dương Dương, con xem ông bà ngoại con kìa, có phải rất kỳ quái không?”
Đã lâu không thấy mặt Trần Ái Ân, Dương Dương có chút cáu kỉnh, đôi mắt cu cậu đen bóng nhìn chằm chằm Trần Bảo Quốc, tựa hồ như đang chăm chú nghe Trần Bảo Quốc nói chuyện. Nhưng thật nhanh Dương Dương đã quay mặt đi, để lại cái ót tràn đầy kháng nghị với Trần Bảo Quốc: Muốn mẹ cơ.
Trần Bảo Quốc: “…”
“Ba, mẹ, con tới đón Ái Ân và Dương Dương.” Lâm Kiến Quốc thần thanh khí sảng đứng trước mặt ba mẹ Trần, tinh thần phấn chấn, nói chuyện thanh âm vang dội cứ như đang hô khẩu hiệu, làm cho hai vợ chồng trong lòng càng chua, hừ, tới nhà bọn họ dành con gái đây mà. “Ba mẹ, hai người yên tâm, về sau con nhất định sẽ đối xử tốt với Ái Ân và Dương Dương, con dùng cả tính mạng và vinh dự người lính mà thề.”
Nghe được điều muốn nghe, mẹ Trần mới vừa lòng: “Ái Ân tuổi tác so với con nhỏ hơn nhiều, về sau con nhớ bao dung cho nó một chút. Sinh hoạt vợ chồng chính là anh nhường tôi một chút, tôi nhường anh một chút. Đừng cãi nhau mà tổn thương tình cảm, con hiểu không?”
Lâm Kiến Quốc cười: “Mẹ yêu tâm, lỡ như Ái Ân có giận cũng không sao, con sẽ dỗ em ấy, không cãi nhau đâu.”
Cãi nhau cái gì chứ, vất vả biết bao mới cưới được vợ về tay, anh thương còn không kịp, sao có thể cãi vả mắng chửi được?
Mẹ Trần cũng hy vọng Lâm Kiến Quốc thật sự có thể làm được, chứ không phải bởi vì lúc mới cưới nhất thời vui vẻ mới nói hay ho như vậy: “Vào đi.”
Vào phòng, Lâm Kiến Quốc nhìn thấy Trần Ái Ân mặc một váy đỏ chiết eo, khuôn mặt nhỏ đẹp như hoa đào tháng sáu, mắt anh lập tức sáng lên: “Ái Ân, em đẹp quá.”
Trần Ái Ân kiêu ngạo mà hừ hừ, dĩ nhiên, sau khi mua bộ quần áo này về cô đã tự sửa lại một chút.
Người ta là con gái lần đầu lên kiệu hoa, còn cô là hai đời mới lần đầu gả chồng đó, sao có thể qua loa đại khái, tùy tùy tiện tiện được chứ.
“Ái Ân, anh tới đón em.” Lâm Kiến Quốc bước lên một bước, ôm ngang người cô trước ngực như ôm công chúa.
Không phải nói, Trần Ái Ân vì ổn định thân thể nên một tay ôm lấy cổ Lâm Kiến Quốc, tay kia đỡ ở trước ngực anh. Xúc cảm căng chặt khi chạm vào cơ ngực Lâm Kiến Quốc thật sự rất rõ ràng. Trời lạnh như vậy, Lâm Kiến Quốc chỉ mặc mỏng thế thôi à?
“Ma ma, ma ma!” Khó khăn lắm mới nhìn thấy Trần Ái Ân, Dương Dương vùng mạnh, không cho Trần Bảo Quốc ôm nữa.
Ba Trần tiến lại, mang lên người Lâm Kiến Quốc một cái địu, sau đó đem Dương Dương bế vào, vậy là cu cậu đã nằm yên sau lưng Lâm Kiến Quốc rồi.
Đây là kết quả mà ngày đầu cả hai nhà đã thương lượng tốt, Dương Dương cũng sẽ theo Trần Ái Ân cùng gả đến nhà họ Lâm, cũng không cần chọn ngày mà hôm nay theo luôn.
Những người chờ ăn cỗ bên ngoài nhìn thấy Lâm Kiến Quốc cưới một được tặng thêm một như vậy, ai nấy đều bội phục vô cùng. Chưa từng thấy qua thanh niên nào chưa từng kết hôn lại cưới một người vợ đã có con, chú rể đúng là hào phóng thật, không chê tốn tiền nuôi con người ta sao?
Lần đầu bị nhiều người như vậy vây quanh, Dương Dương lắc lư cái đầu nhỏ không ngừng, đông nhìn một cái, tây liếc một đoạn, trông thích chí vô cùng.
Quan trọng nhất chính là, Trần Ái Ân tuy rằng không có thể ôm Dương Dương nhưng tay cô sẽ cầm bàn tay nhỏ của thằng bé. Cũng bởi vì vậy mà Dương Dương không quấy mà rất ngoan, còn có tinh thần để hóng hớt xung quanh nữa chứ.