Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 91 - Chương 91.

Chương 91. - Chương 91. -

“Chào chị dâu.” Đám thanh niên đi cùng Lâm Kiến Quốc tới đón dâu nhìn thấy Trần Ái Ân thì nhịn không được nở nụ cười. Mọi người còn đang thấy quái lạ, tại sao Lâm liên trưởng trước nay luôn đơn giản bình dị vậy mà lần này lại bắt đầu phí tâm thu xếp cả đoàn xe tới, ra là do cô dâu mới lớn lên xinh đẹp như vậy, thảo nào.

“Tránh ra đi, không được làm chị dâu mấy cậu sợ.” Lâm Kiến Quốc đặt Trần Ái Ân ngồi lên thanh xà ngang trước xe đạp anh, “Ái Ân, em mang cái này lên trước đã.” Lâm Kiến Quốc móc từ trong ngực ra một cái khăn quàng cổ mới, trùm quanh mặt Trần Ái Ân, “Anh đi nhé?”

Rúc vào lồng ngực Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân thấp giọng đáp “Vâng”, Lâm Kiến Quốc cưỡi lên xe đạp, một đường phóng như bay.

Giống như mẹ Trần đã nói, khi xe đạp chạy đến thành phố, Lâm Kiến Quốc liền thả Trần Ái Ân từ trên xe xuống, chuyển qua ngồi xe đi nhà họ Lâm.

Tới trạm dừng, Trần Ái Ân vừa mới từ trên ô tô xuống lại thấy xe đạp thì tròn mắt: “Còn phải chạy xe đạp ạ?”

“Ừ, từ đây đến nhà anh cũng gần bằng đoạn đường từ bến xe bên kia đến ở nhà em, đi bằng xe đạp thì nhanh hơn một chút.”

Vì thế xe đạp → ô tô → xe đạp, Trần Ái Ân nảy tưng tưng một đường, cuối cùng cũng đã tới được nhà họ Lâm.

Đội sản xuất bên này biết người có tiền đồ nhất đội là Lâm Kiến Quốc muốn lấy vợ, ai cũng cực kỳ nhiệt tình, một đám người tới Lâm gia giúp một tay. Đến nỗi những người không giúp gì được cũng không chê trời lạnh, từ sớm đã đứng canh trước cửa chờ Lâm Kiến Quốc và cô dâu mới cùng trở về.

Nhìn thấy thế trận lớn như vậy, Triệu Mỹ Hoa – chị dâu của Lâm Kiến Quốc không vui: “Ai mà không phải kết hôn, làm như hiếm lạ lắm ấy, nhìn vào còn tưởng là có nhân vật lớn nào tới thăm đội sản xuất chúng ta đấy?”

Lâm Kiến Cường trong lòng cũng rất hụt hẫng, thời điểm hắn kết hôn cũng không thấy mẹ hắn dụng tâm như vậy. Hắn vậy mà nghe nói Kiến Quốc mượn mười mấy chiếc xe đạp đi đón cô dâu mới cơ đấy. Nếu lúc hắn cưới Mỹ Hoa cũng có mười mấy chiếc xe đạp như vậy, Triệu gia kia còn không được xem trọng người con rể như hắn sao?

Triệu Mỹ Hoa đẩy Lâm Kiến Cường một phen: “Em đã sớm nói với anh rồi, mẹ bất công như vậy đấy, bà thương Lâm Kiến Quốc chứ nào có thương anh. Anh trước kia còn một hai không tin, cùng em nói đỡ cho bà ấy. Giờ thì thế nào, này đã chứng minh em nói không sai rồi chứ? Lâm Kiến Cường, em nói cho anh biết, em với anh mới là người một nhà, mẹ anh chỉ là người ngoài thôi. Anh nếu không nhất nhất nghe lời em thì cứ chuẩn bị về nhà nhìn mẹ anh đối xử bất công đi!”

Khi cô gả cho Kiến Cường, sao lại không người trong đội sản xuất này rộn ràng, tích cực như vậy, Kiến Cường không phải là con cái nhà họ Lâm sao?

Lâm Kiến Cường cảm thấy phiền lòng: “Được rồi, nói thế nào hôm nay cũng là ngày lành của Kiến Quốc, có muốn nói gì thì trở về rồi nói. Cô định không uống rượu mừng của Kiến Quốc đấy à?”

Mẹ hắn thiên vị thằng hai, hắn biết làm sao được.

Trước kia ở cùng một nhà, hắn còn không có cách nào, hiện tại cũng đã tách ra ở riêng, mẹ còn có thể nhớ đến hắn sao?

“Dựa vào cái gì mà không uống, em hôm nay ngay cả cơm sáng còn không ăn để ăn cho no một chầu này đấy, cũng chỉ được một hôm thôi. Dù sao em cũng cho tiền lễ rồi, không ăn không phải lợi cho bọn họ sao?” Triệu Mỹ Hoa nói.

“Được rồi, vậy cô mang ba đứa nhỏ vào bàn đi.”

Triệu Mỹ Hoa trợn trắng mắt, ăn là trọng điểm sao? Trọng điểm là cô không hài lòng mẹ chồng cô có thái độ không coi trọng với hai vợ chồng cô!

Nhưng Lâm Kiến Cường không phối hợp, Triệu Mỹ Hoa cũng không thể làm ầm ĩ được.

Thế nhưng cô biết, theo tình huống hôm nay thế này, chồng cô nhất định không thế nào vui vẻ nổi, nhiều khi tức nghẹn một bụng không nói ra ấy chứ.

Triệu Mỹ Hoa cười nhìn mẹ Lâm đang bận bận rộn rộn không ngưng tay nhưng trên mặt lại tràn đầy không khí vui mừng, bây giờ Kiến Cường xem như đã hoàn toàn hướng về cô rồi.

Cô cũng không tin, sau khi Lâm Kiến Quốc cưới vợ mà còn có thể một lòng với mẹ chồng cô như bây giờ.

Đàn ông đều giống nhau cả, nằm giường ai thì nghe người đấy.

Đến lúc đó, chờ Lâm Kiến Quốc so với Kiến Cường càng quá mức hơn, cô muốn xem xem mẹ chồng cô còn có thể tươi cười hớn hở như bây giờ không.

Mẹ Lâm có vui không?

Đương nhiên là vui rồi, bà có tổng cộng ba đứa con, con trai cả nhà bà đến con cũng đã có tận ba đứa rồi, khó khăn lắm con trai thứ mới kết hôn, giờ chỉ còn chờ đem cô con gái út gả ra ngoài thôi là bà có thể yên tâm dưỡng lão rồi.

Nhưng mẹ Lâm chỉ vui vẻ thôi ư?

Cũng không phải.

Những hàng xóm láng giềng tới Lâm gia giúp đỡ đều nhịn không được mà nhắc với mẹ Lâm vài câu: “Chị Lâm à, Kiến Cường và vợ nó làm sao vậy? Dù thế nào thì Kiến Cường và Kiến Quốc cũng là anh em ruột mà. Lúc trước khi Kiến Cường cưới Triệu Mỹ Hoa, nhà họ Triệu cũng đòi không ít lễ hỏi. Tất cả tiền mua những lễ hỏi đó không phải đều là tiền trợ cấp Kiến Quốc đi lính gửi về hay sao. Vậy mà hôm nay Kiến Quốc kết hôn, hai vợ chồng Kiến Cường cũng không phụ một tay, thực sự nghĩ mình là khách, ngồi một chỗ chờ ăn hay sao?

Thực sự không có gia giáo.

Ý cười trên mặt mẹ Lâm trong nháy mắt đình trệ, nhưng rất nhanh bà đã điều chỉnh lại: “Mấy năm trước đã chia nhà rồi, chia nhà rồi thì coi như là người hai nhà đi.”

Đối với đứa con trai Lâm Kiến Cường này, mẹ Lâm đã không còn ý nghĩ trông cậy vào nó nữa rồi, thích làm gì thì làm.

Hàng xóm lắc đầu, cũng không tiếp tục nói gì nữa.

Đây rốt cuộc là do Lâm gia gia giáo không tốt hay là do Lâm Kiến Cường lớn lên lệch lạc, mỗi người một ý, nhưng bọn họ vẫn nhất trí là Lâm Kiến Quốc không có vấn đề gì.

Bình Luận (0)
Comment