“Cô dâu tới, cô dâu tới rồi!”
Mấy đứa nhỏ canh cửa thôn sau khi nhìn thấy có người tới thì hớn hở nhảy qua nhảy lại tại chỗ, vỗ tay reo hò bộp bộp như không biết đau là gì: “Có kẹo cưới ăn rồi, có bánh cưới ăn rồi.”
Từ sớm đã ở cửa thôn chuẩn bị, những hương thân vẫn luôn chờ ở đây vừa thấy Lâm Kiến Quốc mang theo cô dâu mới quay về liền điểm pháo, tiếng nổ bùm bùm tràn ngập không khí vui mừng.
“Ôi chao, cô dâu Kiến Quốc cưới thật là xinh đẹp.”
“Còn không phải sao, Kiến Quốc bây giờ là liên trưởng, sao có thể cưới một cô gái bình thường được.”
Bên tai toàn là lời khen dành cho con dâu mình, mẹ Lâm cố gắng khống chế nét mặt, cố gắng không để bản thân mình cười quá khoa trương: “Kiến Quốc nhà tôi sở dĩ thích con gái nhà người ta, cũng không phải bởi vì con bé lớn lên xinh xắn đâu, quan trọng là nét đẹp nội tâm. Tôi đã ăn đồ ăn con dâu thứ nhà tôi làm rồi, cực kỳ ngon luôn.”
“Thật à.”
“Lần sau có cơ hội, có cho bọn tôi tới nếm thử không đây?”
“Có chứ, tới nếm thử!” Mẹ Lâm gật đầu, “Con bé nấu ăn ngon hơn tôi nhiều.”
“Mẹ, con đưa Ái Ân về rồi.”
“Mẹ.” Hôm nay Trần Ái Ân có thể chính thức theo Lâm Kiến Quốc kêu mẹ Lâm một tiếng mẹ rồi.
Dưới sự chứng kiến của thân bằng cố hữu, Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân đã kết lời thề trước bức hoạ của chủ tịch, hai người xem như đã kết thành vợ chồng.
Trần Ái Ân ngồi ở tân phòng, trong ngực ôm Dương Dương đang ngáy o o, tim cô đập thình thịch điên cuồng.
“Chị dâu, đói bụng rồi phải không, ăn trước chén mì lót dạ đã. Nếu không đủ em lại giúp chị lấy thêm.” Cô út Lâm bưng một chén mì vào phòng, đặt ở trên bàn rồi kêu Trần Ái Ân lại ăn.
Nhìn thấy khuôn mặt có hai, ba phần tương tự với Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân cười: “Em là em út đúng không? Kiến Quốc có nhắc qua em với chị rồi.”
Nghe ngữ điệu ấm áp của Trần Ái Ân, cô út Lâm cười: “Vâng, em là em út trong nhà. Chị dâu, chị có gì cần thì cứ nói với em nha.”
Dù sao Dương Dương cũng đã ngủ say, Trần Ái Ân dứt khoát đem thằng bé đặt lên trên giường, sau đó từ trong của hồi môn của mình lấy ra một món đồ, đến trước mặt cô út Lâm, thay cố ấy mang lên: “Bởi vì… Thời gian quá ngắn nên không kịp làm món khác cho em. Đây là cổ áo giả chị làm, đính vào trên cổ áo nhìn rất có tinh thần, em thử xem có thích không?”
Sau khi đính cổ áo giả vào cho cô út Lâm, Trần Ái Ân cầm đến một chiếc gương để cô út Lâm soi.
Có cô gái trẻ nào lại không thích là đẹp chứ. Cô út Lâm nhìn vào trong gương thì thấy cổ áo giả được làm rất cẩn thận, chỉnh chu. Cô mang lên chẳng những có tinh thần mà còn rất đẹp nữa: “Chị dâu, đây là cổ áo giả ạ? Đẹp thật đấy, chị dâu, do chị tự làm sao?”
Cô út Lâm hào hứng soi gương, trông xinh thật đấy.
Trần Ái Ân cười gật đầu: “Em thích thì cứ nói, chị lại làm cho em thêm hai cái, vừa lúc em có thể đổi dùng.”
Cô út Lâm thật sự rất thích, cho nên cũng không nghĩ sẽ từ chối: “Chị dâu, vậy em cảm ơn chị nha. Đúng rồi, nếu không rảnh thì chị cũng không cần làm gấp đâu, cứ làm từ từ cũng được ạ. Em không vội.”
“Được.”
Nghĩ đến bộ dáng của Trần Ái Ân lúc giúp mình mang cổ áo giả, mặt cô út Lâm đỏ lên: “Chị dâu à, chị xinh thật đấy, trên người cũng thơm nữa, chẳng trách anh hai em thích chị như vậy.” Cô cũng thích, chị dâu thứ nhà cô thực sự tốt lắm luôn.
“Thơm?” Trần Ái Ân cười, “Chắc là do kem bảo vệ da đấy, hôm nào để anh hai em mua cho em một lọ. Cô út nhà ta cũng phải thơm ngào ngạt mới được.”
Hồi trước, Trần Ái Ân cũng không sử dụng kem này, chỉ là mấy ngày trước, khi Lâm Kiến Quốc dẫn cô vào thành phố mua quần áo, nhân tiện cũng mua luôn loại kem Trần Ái Ân thích.
Trần Ái Ân có loại mĩ phẩm nào chưa từng dùng qua, đâu thể nào vì khó khăn lắm mới có một hộp kem bảo vệ da mà tiếc của không dám dùng chứ.
Cô dùng kem bảo vệ da này vào ban đêm, nên dùng thế nào dùng thế ấy, bởi vậy trên người cô có mùi thơm của kem này.
Cô út Lâm miệng cười rõ tươi, sung sướng tung tăng như thỏ mà chạy ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, cô út Lâm chạy đến bên người mẹ Lâm nói: “Mẹ, chị dâu thật tốt, con rất thích chị dâu nhỏ.” Khác hoàn toàn chị dâu cả kia.
Nụ cười của mẹ Lâm lại tươi thêm ba phần: “Đúng không, anh mắt của anh hai con không tồi, chị dâu nhỏ của con tốt lắm hả?”
“Vâng.” Cô út Lâm cũng không dối lòng làm gì, lần này cô đã thấy tận mắt rồi, tốt chính là tốt.
“Đây là… Quần áo mới hả, mua khi nào mà nhìn quen mắt vậy?” Mẹ Lâm sờ sờ cổ áo của cô út Lâm, bà khen, “Trông rất có tinh thần.”
Cô út Lâm cực kỳ đắc ý: “Không phải quần áo mới, cũng là một bộ quần áo ngày hôm qua thôi, có thể không quen mắt sao? Cái này là giả, chị dâu nói đây là cổ áo giả, chị dâu có ý làm tặng con đó, đẹp không?”
Mẹ Lâm cười, dùng ngón tay dí đầu cô út Lâm: “Khó trách nãy giờ con cứ khen chị dâu nhỏ không ngừng, ra là vì đã thu được lợi lộc chỗ chị dâu con. Được rồi, nhanh ra giúp một tay đi.”
“Con biết rồi mẹ.”
Cô út Lâm vui cười hớn hở, trong tiệc rượu bận rộn giúp đỡ mọi người chạy tới chạy lui, làm Triệu Mỹ Hoa nhìn thấy mà ôm một bụng tức: “Đúng là đồ ngốc.” Lâm Kiến Quốc cưới vợ, cô út Lâm còn tưởng rằng Lâm Kiến Quốc bây giờ còn giống anh hai của nó ngày trước sao?
Mẹ chồng cô là đồ ngốc, cô em chồng cũng chẳng thông minh được miếng nào.
Hừ, cô tin chẳng bao lâu nữa là Lâm Gia có trò hay xem rồi.
Lâm Kiến Cường vỗ vỗ mu bàn tay Triệu Mỹ Hoa, nhắc cô ăn nhiều cơm, nói ít thôi.
Cô út Lâm dù thế nào vẫn là em gái hắn. Mỹ Hoa làm trò trước mặt người ngoài, mắng em gái hắn là đồ ngốc, hắn thân là anh ruột nếu một chút phản ứng cũng không có, người ta sẽ nghĩ thế nào về Lâm Kiến Cường hắn đây?