Nhìn trời bên ngoài càng lúc càng tối, đèn trong phòng lại có vẻ càng ngày càng sáng, Trần Ái Ân có chút đứng ngồi không yên.
Lúc cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Trần Ái Ân giật mình muốn nhảy dựng. Ngẩng đầu lên thì thấy là mẹ Lâm: “Mẹ?”
Mẹ Lâm cười cười: “Dương Dương ăn no rồi chứ?”
“Ăn no rồi ạ.” Lâm gia đã sớm chuẩn bị cho Dương Dương món trứng chưng, cho dù ở hoàn cảnh lạ lẫm, Dương Dương vẫn ăn đến hí hửng. Bé con sau khi ăn no, lại lăn ra ngủ vù vù như heo con.
Mẹ Lâm nhìn vào thì thấy cái Dương Dương một bụng no căng đang ngủ say sưa: “Ừm, mẹ qua bế Dương Dương về phòng mẹ, tối hôm nay thằng bé ngủ với mẹ.”
Trần Ái Ân mặt đỏ lên, có chút muốn giữ Dương Dương lại.
Giữ cả hai đời, giờ lại sắp phá, cô hồi hộp quá thì làm sao bây giờ?
Ngay lúc Trần Ái Ân còn đang chần chờ, mẹ Lâm đã nhanh nhẹn ôm Dương Dương đem đi, thằng bé ngủ say, không hề phát hiện mình đã bị ôm khỏi giường mẹ nó.
Mẹ Lâm vừa đi thì Lâm Kiến Quốc mang theo thân hơi nước vào phòng.
Trần Ái Ân: “Anh mới tắm à?”
Lâm Kiến Quốc: “Ừ.”
“Vậy, em cũng muốn rửa qua một chút.”
“Chị dâu, em bưng nước ấm tới cho chị này.” Từ cửa truyền đến tiếng cô út Lâm, Lâm Kiến Quốc đi ra, từ tay cô nhận lấy nước rồi đem cửa phòng đóng lại: “Em rửa đi.”
Chậu rửa này là khi Lâm Kiến Quốc muốn kết hôn thì cố ý mua cái mới, Trần Ái Ân cũng đã nhìn ra nên không hỏi nhiều, cô lấy khăn lông rửa mặt, lau cổ: “Đây là chậu rửa mặt nhỉ, thế chậu rửa chân đâu?”
Thực rõ ràng, Lâm Kiến Quốc sửng sốt một chút rồi xoay người, lại bưng một cái chậu rửa chân lại chỗ cô, đem nước rửa mặt đổ vào.
Biết Lâm Kiến Quốc lần này trở về là vì cùng Trần Ái Ân kết hôn, Hách chính ủy lấy thân phận “người từng trải” nói với anh: “Kiến Quốc à, nếu sau này cậu muốn ngày tháng trôi qua thư thả, thì nghe người anh già này cho vài lời khuyên. Cậu ấy à, nếu dưới giường mà không dỗ cho vợ cậu vui vẻ, thì trên giường vợ cậu có thể làm cậu vui không nổi luôn đấy, nhớ kỹ chưa?”
Là một anh già đến giờ cả tay con gái còn chưa nắm qua được mấy lần, Lâm Kiến Quốc kỳ thật không quá tường tận ý tứ trong lời nói của Hách chính ủy. Nhưng đều là đàn ông với nhau, có chút lời không cần nói trắng ra thì có thể ngầm hiểu, nên ít nhiều Lâm Kiến Quốc cũng hiểu được tình huống đại khái.
Nhưng bây giờ, Trần Ái Ân nói muốn cái gì, Lâm Kiến Quốc liền đưa cái ấy, tranh thủ dỗ cô dưới giường vui vẻ.
Nhìn thấy Lâm Kiến Quốc nghe lời như vậy, chút lo sợ của Trần Ái Ân cũng giảm đi ít nhiều.
Không biết có phải vì dùng nước ấm ngâm chân không, mà trong chốc lát, Trần Ái Ân mặt đỏ lừ lên, cảm thấy cả người cực kỳ nóng.
Trần Ái Ân nóng, nhìn thấy một đôi chân trắng của cô, Lâm Kiến Quốc so với cô lại càng nóng.
Lâm Kiến Quốc vẻ mặt chính nghĩa, thanh âm bình tĩnh không chút gợi sóng, nói: “Ái Ân, em nóng à?”
Trần Ái Ân biệt nữu nói: “Ngày mùa đông, làm sao mà nóng được, vừa vặn.”
“Nói bậy, mặt em đỏ thành như vậy, nếu không phải nóng thì là thẹn thùng sao?”
“…” Cả hai cái đáp án, cô đều không thể chọn cái nào.
“Hai chúng ta đã làm giấy hôn thú, bày rượu mừng, báo cáo kết hôn cũng đã sớm được phê. Mới đây còn đứng trước bức họa của chủ tịch phát thệ, hai chúng ta giờ đã là vợ chồng, có thể thẳng thắn thành thật với nhau. Em nếu thấy nóng, quần áo có thể mặc mỏng một chút, đừng ngượng, anh là người đàn ông của em cơ mà.”
Hai ngón tay trỏ của Trần Ái Ân xoắn cả vào nhau, Lâm Kiến Quốc nói nửa ngày, trọng điểm là ở “thân” hay là “thành” đây?
Chờ đến khi Trần Ái Ân bị Lâm Kiến Quốc đè trên giường, Trần Ái Ân đã biết đáp án: Quả nhiên, “thân” so “thành” quan trọng hơn nhiều.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Trần Ái Ân, đèn bị tắt đi, vốn dĩ Lâm Kiến Quốc không muốn tắt đèn đâu, dù sao cũng đã kết hôn rồi, còn không cho xem là thế nào. Sau lại tưởng tượng, dù sao hôm nay ánh trăng cũng rất sáng, lấy thị lực của anh, có ánh trăng này là đủ dùng rồi.
Người đẹp dưới trăng.
Trần Ái Ân trong mắt Lâm Kiến Quốc đã là lớn lên rất đẹp rồi, nhưng dưới ánh trăng làm nền, anh cảm thấy Trần Ái Ân lại càng thêm đẹp hơn lúc nào hết.
Anh cuối cùng là hiểu, vì sao trong truyện cổ tích phương tây sẽ viết người sói vừa nhìn thấy ánh trăng liền sẽ hoá sói. Anh tuy không phải là người sói, nhưng lúc này thực sự cũng muốn biến thành sói luôn rồi!
“Ưmm, anh, anh nhẹ chút.” Trần Ái Ân vốn có chút sợ, Lâm Kiến Quốc còn xuống tay rất mạnh, đều đem cô niết phát đau.
“Anh, anh sẽ nhẹ thôi.” Lâm Kiến Quốc không kiềm chế được hơi thở.
“Lâm Kiến Quốc, anh rốt cuộc có thể hay không, nếu không thì, nếu không thì hôm nay khoan, ngày mai…”
“Anh sẽ!”
“…”
Lần đầu tiên của đàn ông, trừ phi thiên phú dị bẩm, nếu không thì thời gian đều không quá dài, làm trai tân, Lâm Kiến Quốc dĩ nhiên cũng như vậy.
Trần Ái Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nhanh ngủ đi.”
Vừa mệt lại khó chịu, thoải mái đâu ra chứ! Duy nhất làm cô cảm thấy vừa lòng là lúc nãy khi cô sờ soạng vài cái trên người Lâm Kiến Quốc, dáng người của anh lính đúng là không hề bị thổi phồng.
Lâm Kiến Quốc xoay người tái chiến: “Còn sớm, hay là em cứ ngủ của em, cứ kệ anh.”
“…”