Hai vợ chồng son làm lần hai vậy mà lại hài hòa không ít, quan trọng nhất chính là Lâm Kiến Quốc giống như đã tìm được cảm giác, đem Trần Ái Ân dày vò đến nhịn không được rên to ra tiếng.
Lâm Kiến Quốc càng đánh càng hăng. Thời điểm anh cảm thấy mình còn có thể lại làm thêm phát nữa thì cửa phòng của vợ chồng son bị gõ vang, loáng thoáng còn có tiếng khóc nỉ non của trẻ em.
Cả người vô lực, Trần Ái Ân đá Lâm Kiến Quốc một cái, anh đứng dậy tròng cái quần, khoác áo khoác đi ra mở cửa: “Mẹ, sao mẹ lại qua đây?”
Vẻ mặt mẹ Lâm xấu hổ, mắt cũng không dám ngó lên người con trai mình. Bà đã sớm nghe được động tĩnh từ phòng truyền ra nên cũng không lo lắng con trai con dâu không hoà hợp, nghe tiếng là biết, con trai bà rất thích con dâu bao nhiêu: “Dương Dương khóc dữ quá, một hai phải tìm Ái Ân, mẹ không còn cách nào, dỗ không được.”
Mẹ Lâm không dỗ được Dương Dương, lại không thể cứ để thằng bé khóc mãi như vậy, chỉ có thể ôm Dương Dương tới tìm con dâu.
“Kiến Quốc, anh ôm Dương Dương vào đây đi.”
“Ừ…” Lâm - chuẩn bị làm phát thứ ba - Kiến Quốc mặt mày khó ở, khó trách người người đều kêu tiểu tử thúi, con gái cưng, thằng nhóc này đúng thật là không biết chiêu hỉ, “Mẹ, cũng không còn sớm, mệt mỏi một ngày rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi.”
Mẹ Lâm nói: “Chờ Ái Ân đem Dương Dương dỗ ngủ rồi, mẹ lại qua đây bế Dương Dương về lại?”
“Không cần, hôm nay thằng bé cứ ngủ cùng bọn con đi.” Lâm Kiến Quốc cự tuyệt, sợ mẹ anh trong lòng không yên tâm, buổi tối ngủ không ngon giấc.
“Thật sự không cần?”
“Thật sự không cần, mẹ, mẹ nhanh về phòng nghỉ đi.”
Mẹ Lâm cũng thật sự mệt rả rời, bà xoay người về phòng, lên giường không bao lâu liền ngủ, khoé miệng mang cười.
Khi Lâm Kiến Quốc ôm Dương Dương vào phòng, Trần Ái Ân đã mặc xong đồ ngủ. Cô nhận thằng bé từ trong ngực Lâm Kiến Quốc: “Sao lại khóc nhè rồi?”
Cả khuôn mặt đỏ hồng của Dương Dương chôn trong ngực Trần Ái Ân không chịu ra, thường thường khụt khịt một tiếng, khiến cho cả thân mình ú ú của thằng bé thỉnh thoảng lại run lên.
Nhìn thấy Dương Dương như vậy, Trần Ái Ân đau lòng không thôi: “Không khóc, ngủ đi, mẹ nằm với con.”
Lâm Kiến Quốc ngồi xuống, ôm Trần Ái Ân, trong ngực cô ôm Dương Dương: “Lá gan Dương Dương có phải quá nhỏ rồi không?”
“Chỗ nào nhỏ!” Ai nuôi lớn thì người ấy che chở, “Dương Dương cùng mẹ anh cũng không thân, mới gặp mẹ anh lần thứ hai, đến mặt mẹ anh chắc còn chưa nhớ kỹ. Lúc nó tỉnh lại, chỗ ở thì lạ lẫm, bên người cũng lại toàn là người lạ, thằng bé có thể không sợ đến khóc sao?”
Nếu không phải trước đó, cô thật sự là rất ngượng, không thể để Dương Dương nằm trong phòng được, chứ không thì vấn đề này Trần Ái Ân đã sớm suy xét qua rồi.
Trước đó, Trần Ái Ân hy vọng Dương Dương sẽ ngủ say giống như mọi ngày, nếu không thức giữa đêm thì không có vấn đề gì. Quả nhiên, sau khi đến chỗ lạ, trong lòng thằng bé bất an nên mới ngủ non nửa đêm liền khóc tỉnh.
“Cái gì mà mẹ anh, giờ cũng là mẹ em rồi.” Lâm Kiến Quốc nhéo lên eo nhỏ mềm mềm của Trần Ái Ân một cái, “Về sau nếu lại gọi sai, để xem anh phạt em thế nào.”
“…” Bị ngọt ngào đánh úp, Trần Ái Ân không muốn nói chuyện luôn, “Đừng rộn, đều đã trễ thế này rồi, nhanh ngủ đi. Đúng rồi, chừng nào thì anh về lại bộ đội?”
“Ngày mốt.”
“Ừ, vậy sáng mốt em dậy sớm một chút, tiễn anh.” Trần Ái Ân đem Dương Dương đặt vào trong cùng, cô nằm bên cạnh thằng bé, để Lâm Kiến Quốc ngủ ngoài cùng. Cô ngáp một cái, cảm thấy đầu óc mình mơ mơ hồ hồ.
Lâm Kiến Quốc nghiêng người ôm Trần Ái Ân, thay cô đắp kín chăn: “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”
Lúc anh nói như vậy, Trần Ái Ân cũng cầm tay nhỏ Dương Dương, dần dần thiếp đi.
-------
Chờ đến khi Trần Ái Ân tỉnh lại. chẳng những trời đã sáng rỡ, bên trái bên phải người cô, lớn nhỏ đàn ông đều không thấy đâu.
Lúc Trần Ái Ân từ trên giường bò dậy, cảm giác không khoẻ trên người làm cô nhịn không được nhíu mày.
Cũng may cảm giác không thoải mái này cũng không khoa trương như trong tiểu thuyết vẫn viết đến.
“Mẹ, xin lỗi, hôm nay con dậy muộn.”
Mẹ Lâm nhìn thấy Trần Ái Ân thì cười xán lạn: “Không có việc gì, nếu mệt thì lại ngủ thêm một chốc.”
Con dâu vì sao lại mệt như vậy, là bị ai làm mệt, đáp án không phải đều ở trên người con trai bà ư.
Nguyên nhân đều do con trai bà cả, sao mẹ Lâm có thể trách Trần Ái Ân được, bà còn ước gì con trai con dâu thân thiết tình cảm một chút, để năm sau bà có thể bế thêm đứa cháu nội béo mập nữa.
“Không cần đâu ạ, con ngủ đủ rồi.” Mẹ chồng thỉnh thoảng lại liếc đến bụng một cái, làm Trần Ái Ân rất không được tự nhiên, “Mẹ, Kiến Quốc và Dương Dương đâu?”
“Hai cha con nó ra ngoài rồi.”
“Chị dâu, chị dậy rồi? Trong nồi cháo vẫn còn nóng đó, em lấy cho chị nha.” Bởi vì Lâm Kiến Quốc kết hôn, cô út Lâm xin nghỉ ba ngày phép, cho nên hôm nay vẫn chưa quay trở lại nhà máy đi làm.
Mới bước vào cửa, Triệu Mỹ Hoa nghe được cô út Lâm nói, liền lên giọng nói cười: “Nha, cô út nhà ta từ khi nào có thái độ tốt thế kia với chị dâu vậy? Xem ra em dâu hai rất tốt với em út nhỉ, chứ hồi chị mới gả tới cũng không thấy em út tốt với chị như vậy đâu.
Cô út Lâm mặt chảy dài: “Chị dâu cả, sao chị lại tới đây? Có một câu chị nói rất đúng, chị dâu rất tốt với em, nên em cũng thích chị dâu lắm.”
Triệu Mỹ Hoa cũng không ngại, ánh mắt nhìn qua phía Trần Ái Ân: “Em dâu hai à, chị là chị dâu cả. Mọi người đều là người một nhà, em đối em út tốt như vậy, cũng không thể quên mất chị dâu này nha.”