Vốn dĩ còn mờ mịt, lúc này Trần Ái Ân cũng đã rõ ràng, vị chị dâu cả trước mắt này là tới tìm cô đòi quà đây mà.
Không phải không chuẩn bị, nhưng không thể chiều theo cái kiểu tới tận cửa nhà mà đòi thế này được, Trần Ái Ân cười: “Chị dâu nói rất đúng, mọi người đều là người một nhà. Em mới đến, cũng không biết chị dâu muốn giúp đỡ thành viên mới trong nhà là em như thế nào?
Triệu Mỹ Hoa nhíu mày: “Em dâu hai, đừng nói chị dâu không chỉ bảo em, làm gì có người nào đòi đồ của người ta như em.”
“Đúng vậy, em cũng là cảm thấy như vậy đấy, chị dâu, nào có ai mới sáng sớm như vậy đã chạy tới cửa nhà người ta đòi đồ chứ. Có phải không, chị dâu?”
Lâm Kiến Quốc cũng xem như là một người tương đối thận trọng, tình huống trong nhà mình thế nào, anh cũng đã đại khái nói qua cho Trần Ái Ân một lần.
Ở Lâm gia, ngoài một người mẹ ở goá, Lâm Kiến Quốc trên có một anh trai, dưới còn có một em gái.
Anh trai anh là một người lỗ tai mềm, cái gì cũng đều nhất nhất nghe theo lời vợ.
Lâm gia mới tốn không ít tiền giúp Lâm Kiến Cường cưới một cô vợ trẻ về, vậy mà mới ba ngày sau ngày kết hôn, Lâm Kiến Cường đã chủ động đưa ra đề nghị, hắn đã kết hôn rồi, cũng xem như là đã trưởng thành. Cho nên, hắn không thể tiếp tục để mẹ Lâm lo cho hắn mà trái lại hẳn là phải để hắn chăm lo cho bà. Hắn muốn mang vợ mình ra ngoài ở riêng, dự định chọn một chỗ xây cái nhà trệt.
Về phần tiền bạc thì để mẹ Lâm tự quyết, nên cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, không cho cũng không sao, hắn có thể hiểu. Khi vợ chồng hắn dọn ra khỏi Lâm gia, cả nhà liền có nhiều hơn một gian phòng trống, mấy người mẹ Lâm cũng có thể ở thoải mái hơn một chút.
Nghe được những lời vô lương tâm này của Lâm Kiến Cường, mẹ Lâm thương tâm không thôi, bà không nói hai lời, để Lâm Kiến Cường mang theo Triệu Mỹ Hoa từ trong nhà bà lăn ra ngoài.
Lâm Kiến Cường dù sao cũng chỉ làm ruộng, hàng năm kiếm công điểm, tiền giao cho mẹ Lâm giữ, có thì cũng không được bao nhiêu.
Cho nên tiền dùng khi hắn cưới vợ, tiêu đều là tiền trợ cấp mà Lâm Kiến Quốc gửi về.
Bày rượu mừng thu lễ tiền, mẹ Lâm còn hào phóng để vợ chồng trẻ tự mình giữ lấy.
Này có khác gì Lâm Kiến Cường vì nhà họ Lâm bỏ ra ba đồng bạc, cuối cùng từ Lâm gia lấy đi mười đồng bạc, lại còn làm cái thái độ "con bị thua thiệt cũng không sao, toàn bộ coi như là con hiếu kính với mẹ”, mẹ Lâm có thể không tức giận sao?
Lúc trước khi bệnh đau lưng của mẹ Lâm phát tác, bà đau đến không thể làm việc, Lâm Kiến Cường cùng Triệu Mỹ Hoa không chăm sóc cho được bà một hai ngày, sau khi biết bệnh tình của bà liền lập tức gọi điện thoại cho Lâm Kiến Quốc, để anh phụ trách.
Một khi mẹ Lâm xảy ra chuyện gì, thì đó chính là trách nhiệm của một mình Lâm Kiến Quốc.
Về phần mẹ Lâm xem bệnh bỏ ra bao nhiêu tiền, số tiền này về sau định tính toán thế nào, hai vợ chồng Lâm Kiến Cường một chữ cũng không nói.
Đến khi mẹ Lâm khỏi bệnh trở về, Lâm Kiến Cường còn không biết xấu hổ kể công của hắn, nói may mắn mà có hắn gọi điện thoại cho Lâm Kiến Quốc, hắn biết Lâm Kiến Quốc có bản lĩnh, nhất định sẽ tìm được người chữa bệnh cho mẹ Lâm.
Lâm Kiến Quốc cũng không biết là nghĩ thế nào, những việc này đều nói không rõ ràng chi tiết cho Trần Ái Ân, không có nửa điểm che che dấu dấu .
Bởi vậy, tình huống và địa vị của vợ chồng Lâm Kiến Cường ở Lâm Gia như thế nào, trong lòng Trần Ái Ân đều biết được ít nhiều.
Triệu Mỹ Hoa không khách khí, Trần Ái Ân cũng liền phản kích luôn, cô cũng không phải là người có tính tình hiền lành gì.
Mặc kệ Trần Ái Ân tính tình thế nào, Triệu Mỹ Hoa nghĩ bây giờ Trần Ái Ân là cô dâu mới về nhà chồng, dù gì cũng phải khiêm tốn một chút. Cô ta là dâu cả, cô ta nói gì, Trần Ái Ân hẳn là đều phải nghe theo mới đúng.
Ai biết được, Trần Ái Ân lại nói năng với cô ta không có nửa phần khách khí: "Chị là chị dâu của em đấy…” Có em dâu nào đối xử với chị dâu hung ác như thế không?
Trần Ái Ân : "Em là cô dâu mới vào cửa Lâm Gia, em dâu của chị, chị dâu à, chị dữ thật đấy.” Luận thân phận, cô so với Triệu Mỹ Hoa còn có lợi thế hơn nhiều.
Triệu Mỹ Hoa vừa định phản bác, Trần Ái Ân đã lập tức lại bồi thêm một câu: "Chị dâu, chị không cảm thấy kiểu nói chuyện này rất ngây thơ sao? Kiến Quốc có nói với em, anh cả với chị dâu kết hôn ngày thứ tư liền từ nhà này dọn ra ngoài. Nói như vậy, Kiến Quốc với anh cả không phải là đã chia nhà rồi sao, là người hai nhà. Bình thường lễ tết năm mới, anh chị đều biết Kiến Quốc bận bịu, xưa nay không quấy rầy hỏi han gì Kiến Quốc. Em cũng biết nhà anh chị có ba đứa cháu phải nuôi, thời gian qua cũng không dư dả gì. Vậy nên bọn em cũng không định làm phiền cuộc sống của vợ chồng anh chị. Cái gì mà bao lì xì sửa miệng, hồng bao đám cưới, quà ra mắt, chị dâu à, chị cũng không cần dựa trên quy củ cho em, dù chị có cho, em cũng tuyệt đối không nhận đâu!”
Nhìn thấy Triệu Mỹ Hoa bị Trần Ái Ân chọc tức đến không nói nên lời, trong lòng cô út Lâm mới dễ chịu hơn chút: "Chị dâu, chắc chị khát nước rồi, để em đi rót một ly nước cho chị!"