Mẹ Lâm từ đầu cũng đã không trông cậy gì vào vợ chồng con trai cả rồi, nhưng thấy chỉ mới ngày đầu tiên Trần Ái Ân chính thức gả vào mà Triệu Mỹ Hoa đã đến gây chuyện khó coi như vậy, bà không biết nên giận mình hay là giận đứa con trai Lâm Kiến Cường này nữa: “Được rồi, con nhanh về đi. Bốn người bên Kiến Cường còn chờ con để ý đấy.”
Triệu Mỹ Hoa: "Mẹ, hôm nay con tới, kỳ thật còn có việc. Hai năm này, nhà con thu hoạch không tốt, mẹ xem, cũng đã gần cuối năm, con muốn làm cho ba đứa cháu trai của mẹ ít sủi cảo ăn, nhưng nhà lại không có bột mì. Mẹ, mẹ xem..."
Cô út Lâm nghe xong lời này, tức giận đến muốn đem ly nước trong tay dội lên người Triệu Mỹ Hoa.
Anh cả cô không có bản sự kiếm nhiều tiền, nhưng tay nghề làm ruộng thực sự không tệ. Lấy khả năng của anh cả cô, cả nhà lại bảo không có gạo không có bột, tính lừa ai đây!
Nhất định là chị dâu cả lại đem hết đồ tốt trong nhà đến Triệu gia, phụ cấp nhà mẹ đẻ rồi.
Lần này, Trần Ái Ân không vội xen vào, cô biết thái độ Lâm Kiến Quốc, nhưng thái độ của mẹ Lâm với một nhà Lâm Kiến Cường thế nào, cô vẫn chưa rõ ràng lắm.
Lỡ như là cái kiểu, cho dù Lâm Kiến Cường có làm chuyện có lỗi với mẹ chồng cô trăm ngàn lần, mẹ chồng cô vẫn như cũ yêu thương ông anh cả này thì lúc này cô có làm gì cũng không có ý nghĩa.
Hiển nhiên, mẹ Lâm cũng không phải là loại người dễ dàng bị khi phụ.
"Lúc trước Kiến Cường dọn ra ngoài cũng đã nói, nó làm vậy vì muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ, là vì muốn hiếu thuận với mẹ. Hai người các con cũng đã dọn ra ngoài năm, sáu năm, Kiến Cường hiếu thuận mẹ thứ gì, mẹ đều nhớ kĩ đấy, có muốn mẹ kể lại rành mạch cho con không, cũng để cho mọi người cùng nhau nghe một chút?"
Triệu Mỹ Hoa không phục: "Mẹ, Kiến Cường vô dụng thế nào, mẹ cũng không phải không biết, anh ấy cũng là con của mẹ. Anh ấy không giống Kiến Quốc, được đi làm lính, mỗi tháng cầm nhiều tiền trợ cấp như vậy. Nếu năm đó người đi lính là Kiến Cường, anh ấy nhận được nhiều tiền trợ cấp, lẽ nào không hiếu thuận với mẹ? Đừng thấy những năm nay con xách đồ về thăm mẹ ít, đó nhưng thật sự là bọn con đã tận lực có thể rồi. Con thay Lâm Gia nhà ta sinh ba đứa con, mẹ, mẹ cũng không phải muốn nhìn ba đứa nhỏ nhà con cứ vậy đói chết để đem đồ trong nhà đưa hết qua cho mẹ chứ?”
Mẹ Lâm tức giận đến đầu cũng bắt đầu choáng váng, bà đỡ trán mình, nhắm mắt lại, trước mắt như bốc lên kim quang: "Cô cút cho tôi."
"Mẹ!" cô út Lâm đỡ bà, "Mẹ, việc gì phải cùng loại người này nói nhiều như vậy, người không biết còn tưởng rằng hai nhà là kẻ thù đấy!"
Náo loạn thành tình cảnh thế này, Trần Ái Ân cũng không thể mặc kệ: "Kiến Quốc, mẹ bị chị dâu chọc tức đến ngất xỉu rồi, giờ anh mau đem chị dâu 'mời' ra ngoài cho em."
Bà chị dâu này so với Lâm Kiến Quốc kể còn kỳ ba hơn: Cô ta cái gì cũng không cho, không làm, không chịu trách nhiệm, đó là bởi vì nhà bọn họ nghèo, không có năng lực. Cô ta muốn cái gì, Lâm gia không cho, đó chính là Lâm gia không coi bọn họ là thành người một nhà, muốn nhìn nhà bọn họ chết.
"Lâm Kiến Quốc?" Triệu Mỹ Hoa giật mình kêu lên, nhà họ Lâm nhiều người như vậy, Triệu Mỹ Hoa ai cũng không sợ, nhưng vừa thấy Lâm Kiến Quốc, trong lòng đã phát hoảng.
Mới đầu Triệu Mỹ Hoa còn tưởng là Trần Ái Ân dối mình thôi, ai biết, bên tai cô ta quẹt qua một trận gió, nghe được một câu "Em ôm Dương Dương đi" thì hai chân cô ta chợt nhẹ bỗng, mắt hoa cả lên. Lúc bình tĩnh lại thì cô ta chẳng những đã ở ngoài cổng Lâm gia, còn ngã dập mông xuống đất nữa.
Lâm Kiến Quốc đỡ mẹ Lâm vào trong phòng: "Không phải đã bảo mẹ cứ mặc kệ bọn họ sao?"
Mẹ Lâm trong lòng buồn bực: "Cái đấy mẹ có thể quyết ư? Mẹ cũng không muốn quan tâm làm gì, nhưng bọn nó cứ tìm tới tận cửa. Anh cả con ấy à, thật là đến đòi nợ mà!"
"Anh hai, anh không biết đâu, anh cả với chị dâu cả càng ngày càng quá mức. Nếu không phải có anh, với công phu sư tử ngoạm của Triệu gia, anh cả sao có thể lấy được chị dâu cả. Vậy mà quay đầu, hai người họ còn nói mẹ bất công, đem đồ tốt và tiền bạc trong nhà toàn để lại cho mình anh, không cho bọn họ. Lúc anh không ở nhà, nhà họ cứ thế tới cửa đòi đồ, chọc tức mẹ thôi."
Mẹ Lâm có thể mặc kệ Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa, nhưng không có cách nào bỏ mặc ba đứa cháu nhỏ.
Cũng vì nắm được điểm này mà mỗi lần Triệu Mỹ Hoa tới cửa, đều lấy ba đứa con ra làm cớ, khiến cho mẹ Lâm cũng không còn cách nào.
Lâm Kiến Quốc trầm mắt: "Sao trước giờ em không kể chuyện này với anh?”
Cô út Lâm: "Em cũng muốn nói, nhưng mẹ không cho em nói, sợ làm anh lo lắng, lại sợ anh và anh cả ầm ĩ lên sẽ ảnh hưởng đến anh."
Lâm Kiến Quốc cười, cười đến có chút hung ác, quay người hằm hằm đi ra ngoài.
Mẹ Lâm đứng dậy: "Kiến Quốc, con đi đâu đấy, đó là anh ruột con, con đừng làm loạn, vạn nhất..."
Trần Ái Ân kéo lại tay bà: "Mẹ, không có vạn nhất. Đoạn thời gian kia đã qua rồi, anh cả có làm gì cũng không ảnh hưởng đến Kiến Quốc đâu. Mẹ, mẹ yên tâm đi, chuyện này không có gì đâu, anh ấy trong quân vẫn tốt lắm.”
Mẹ Lâm ngừng một chút, giống như có chút hiểu ra ý trong lời Trần Ái Ân vừa nói: "Kiến Quốc không phải mới thăng chức sao?"
"Bộ đội an bài thế nào, con cũng không rõ ràng lắm, dù sao thì cũng chỉ là chút chuyện thôi. Tính Kiến Quốc thế nào, mẹ còn không biết sao? Mẹ phải tin là mặc kệ làm chuyện gì, Kiến Quốc trong lòng đều nắm chắc mới làm."