Trần Ái Ân cảm thấy, đối phó với bà chị dâu này, động thủ so với động khẩu hữu dụng hơn nhiều.
Sự thật đúng là như thế.
Lâm Kiến Quốc sau khi đi ra, trực tiếp chạy qua nhà Lâm Kiến Cường.
Triệu Mỹ Hoa về được nửa đường thì thấy Lâm Kiến Quốc đuổi theo, dọa đến mặt biến sắc, kêu "Ối" một tiếng rồi co cẳng chạy vội.
"Cô làm sao, trên đường gặp quỷ à?" Lâm Kiến Cường thấy Triệu Mỹ Hoa bị dọa thành cái dạng này liền nói đùa hỏi một câu.
Triệu Mỹ Hoa vỗ vỗ ngực nói: "Gặp quỷ? Không, em gặp được người so quỷ còn đáng sợ hơn, là anh trai anh đó!"
"Kiến Quốc?"
Mới nhắc đến Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Quốc liền "rầm rầm" đật cửa nhà Lâm Kiến Cường, dọa cho cả người Triệu Mỹ Hoa đều tì cả lên cửa, chết cũng không chịu mở cửa cho Lâm Kiến Quốc.
Cô ta cảm thấy, hôm nay Lâm Kiến Quốc hung ác như thế, chắc chắn là vì mình mà đến.
"Cô lại gây ra chuyệngì rồi?" Lâm Kiến Cường đau đầu, biết rõ Kiến Quốc không dễ chọc, Mỹ Hoa lại còn lựa lúc Kiến Quốc đang ở nhà mà qua bên mẹ hắn.
Người cũng đã gả tới , cũng chẳng mấy ngày, Kiến Quốc cũng phải về bộ đội.
Đến lúc đó, Mỹ Hoa muốn tìm cô vợ trẻ của Kiến Quốc, ai còn có thể ngăn cản nào?
"Em cũng có làm gì đâu. Anh chỉ nói với mẹ, năm hết tết đến rồi, cả nhà không có bột mì, cháu trai bà muốn ăn sủi cảo, em xin bà ấy hỗ trợ một chút thôi." Về phần mình thiếu chút nữa làm mẹ Lâm tức xỉu, Triệu Mỹ Hoa đương nhiên sẽ không kể.
Lâm Kiến Cường tức giận: "Tại sao lại hết rồi? Cho nhà mẹ đẻ cô một trăm cân xong nhà ta hẳn là còn một trăm cân nữa chứ? Một trăm cân còn chưa đủ cho ba đứa con nít ăn bữa sủi cảo?"
Triệu Mỹ Hoa không phục: "Anh cũng đã nói, nhà ta có ba đứa nhỏ còn gì, cả nhà nhiều người như vậy, có thể nhiều ăn một miếng vẫn cứ hơn chứ. Anh cũng là con của mẹ, dựa vào cái gì lương thực trong nhà mẹ đều để cho em trai em gái anh ăn, mấy đứa nhỏ nhà ta lại không thể ăn. Mẹ thiên vị hai đứa em của anh, không chào đón anh, anh cảm thấy không sao nhưng em không kệ được. Đồ của ba đứa nhỏ nhà ta, mẹ anh có mơ cũng đừng nghĩ có thể lấy đi cho những người khác."
Lâm Kiến Quốc tính tình vốn là đã không tốt, tư thế đập cửa “rầm rầm” kia đều nhanh muốn đem cửa gỗ đập hỏng.
Lúc Triệu Mỹ Hoa và Lâm Kiến Cường nói những lời này, cũng quen nói chuyện âm lượng như thường, khiến cho người nhĩ lực rất tốt như Lâm Kiến Quốc đứng ngoài nghe được toàn bộ.
Mắt anh lạnh lẽo, không gõ cửa nữa mà trực tiếp dùng chân đạp .
"Ôi..."
Một mực tì lấy cửa, Triệu Mỹ Hoa không có phòng bị, cả người đều nhào tới trước một cái, đập thẳng xuống đất .
May mà thời này nhà ai cũng đều là nền đất, ngã một chút cũng không phải quá đau, chứ nên là nền xi măng, cái mặt bình thường kia của Triệu Mỹ Hoa đoán chừng cũng bị huỷ rồi.
"Kiến Quốc, cậu làm gì đấy, làm bị thương chị dâu cậu rồi kìa. Tất cả đều là người một nhà, có chuyện gì không thể nói chuyện mà lại muốn động thủ? Trong mắt cậu có còn để người anh như tôi vào mắt không?" Lâm Kiến Cường đỡ Triệu Mỹ Hoa lên, bày ra giọng điệu anh cả mà nói.
Lâm Kiến Quốc không lên tiếng trả lời, chỉ nhắm vào trên mặt Lâm Kiến Quốc mà đấm, đánh cho Lâm Kiến Cường máu mũi đầy mặt: "Anh cùng tôi đều là một mẹ sinh ra, anh đã không xem mẹ là mẹ thì lấy tư cách gì làm anh trai tôi. Hôm nay tôi tới, không phải tìm người khác, chính là tới tìm anh đó Lâm Kiến Cường."
Triệu Mỹ Hoa là chị dâu của Lâm Kiến Quốc, lại còn là phụ nữ. Cho dù có tức giận với Triệu Mỹ Hoa thì anh cũng không cách nào động thủ với chị ta được.
Thế nhưng Lâm Kiến Cường thì khác, Lâm Kiến Cường là đàn ông, lại còn là anh ruột của Lâm Kiến Quốc. Hai người có đánh nhau thì đó cũng là mâu thuẫn nội bộ giữa hai anh em, không liên quan gì đến người khác.
Huống chi, là Lâm Kiến Cường không hiếu thuận với mẹ, để cho vợ mình chọc cho mẹ Lâm tức đến phát bệnh. Không xử lý loại người như anh ta thì xử lý ai?
"Trời ơi, cậu làm gì thế, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Kiến Cường dù sao cũng là anh của cậu, sao cậu có thể đánh anh ấy như vậy hả?”
Triệu Mỹ Hoa bị dọa sợ, chỉ nghe thấy tiếng Lâm Kiến Quốc đánh chồng cô ác như vậy, hai chân cô đã run rẩy, nhưng hết lần này tới lần khác đều không dám nhào tới can, thay Lâm Kiến Cường cản lại nắm đấm của Lâm Kiến Quốc.
Lâm Kiến Quốc lạnh lùng nhìn Triệu Mỹ Hoa: "Đúng vậy, đây là anh cả tôi, là anh em ruột của tôi. Anh ta không quản được vợ mình, không sao, tôi có thể tìm anh ta. Người nào đó nếu còn không thành thật, cứ già miệng cãi láo, đừng trách tôi hôm nay không khách khí. Còn Lâm Kiến Cường, tôi cũng nói luôn với anh ở đây. Vợ anh nếu thật lòng có tâm yêu thương anh như vẫn nói, thì hai người các ngươi cứ sống với nhau cho tốt. Nếu chị ta còn lại đến làm phiền mẹ tôi, tôi sẽ chỉ đến tìm anh thôi.”
Tìm Lâm Kiến Cường làm gì?
Làm sao có thể chỉ là tâm sự chứ?
Một chữ: Đánh!
Quăng Lâm Kiến Cường xuống, Lâm Kiến Quốc mới quay người rời đi.
Lâm Kiến Cường sau khi kết hôn liền trở nên bất hiếu, chuyện này người trong đội sản xuất đều biết. Làm con dâu nhưng Triệu Mỹ Hoa đừng nói hiếu kính mẹ Lâm, thỉnh thoảng còn chọc cho mẹ Lâm khó chịu, hôm nay muốn cái này, ngày mai muốn cái kia, người ở đây ai cũng biết.