Cho dù là bọn họ cảm thấy loại hành vi này của hai vợ chồng Lâm Kiến Cường không tốt, có lòng muốn khuyên nhủ, nhưng Triệu Mỹ Hoa chỉ một câu trả trở về : "Đây là chuyện của Lâm gia chúng tôi, liên quan gì các người, đừng có xen vào! Mẹ chồng tôi đều không nói gì, ai cần các người bao đồng hả? Lắm chuyện!"
Cách xử sự của Triệu Mỹ Hoa làm quan hệ của Lâm Kiến Cường với người trong đội sản xuất trở nên rất tệ.
Không phải sao, không ít người đều nhìn thấy Lâm Kiến Quốc khí thế hung hăng chạy tới đập cửa nhà Lâm Kiến Cường cả buổi, vậy mà lại chẳng có một ai chạy đến giúp hai vợ chồng Lâm Kiến Cường.
Lúc này Lâm Kiến Quốc đã đánh xong đi về, Triệu Mỹ Hoa mới vỗ bắp đùi mình khóc: "Ông trời ơi, thiên lý ở đâu, bộ đội đánh dân này. Kiến Cường nhà tôi dù sao cũng là anh ruột của Lâm Kiến Quốc đó, lương tâm Lâm Kiến Quốc là bị chó ăn rồi hay sao, tại sao có thể xuống tay với Kiến Cường nhà tôi nặng như vậy? Người đâu, chết hết rồi hả? Nhìn Kiến Cường nhà tôi bị người ta đánh, bị người ta bắt nạt, thế mà cũng không có một người đến giúp đỡ. Đều là hàng xóm láng giềng cả đấy, một đám vô lương tâm!"
Những người ở sát vách Lâm Kiến Cường đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Nhưng bà vợ nhà đó cũng không phải loại người dễ bị ăn hiếp, giọng còn lớn hơn so với Triệu Mỹ Hoa: "Chuyện của Lâm gia nhà cô, bọn tôi chỉ là người ngoài, quản – không – tới!"
"Ư..." Lâm Kiến Cường chùi máu trên mặt mình, Lâm Kiến Quốc là đánh hắn thật.
Lúc trước khi hắn mới kết hôn, nghe lời Mỹ Hoa nói với mẹ muốn chia nhà ra riêng, sau này Lâm Kiến Quốc về nhà biết chuyện, cũng chỉ là nhìn hắn chằm chằm một chút, lời gì cũng đều không hề nói.
Ai biết được, hôm nay cũng là một lời cũng không nói, Lâm Kiến Quốc lại trực tiếp đánh hắn.
"Kiến Cường à, anh lau mặt đi." Triệu Mỹ Hoa bưng chậu nước ra cho Lâm Kiến Cường, "Lâm Kiến Quốc quá vô pháp vô thiên, chuyện này tuyệt đối không thể cứ bỏ qua như vậy được. Đánh người xong không cần chịu trách nhiệm, có thể cứ thế phủi mông đi sao? Bộ đội gì chứ, chắc khác gì quân thổ phỉ.”
Đem máu trên mặt lau sạch sẽ, Lâm Kiến Cường liếc nhìn Triệu Mỹ Hoa: "Vậy cô chọc tức mẹ tôi thì sao, chuyện này có thể cứ thế bỏ qua ư? Cô vẫn là con dâu nhà tôi đấy!"
Khó trách Lâm Kiến Quốc tới cửa tới tìm hắn, quả nhiên là do Triệu Mỹ Hoa gây họa cho hắn: "Cô có phải là có chuyện gì giấu diếm tôi đúng không? Bằng không, làm sao Kiến Quốc có thể đánh thằng anh ruột như tôi đến mức này!”
"Em chỉ là đi xin bột mì thôi, những chuyện khác đều không liên quan tới em. Mẹ anh thân thể không tốt, anh cũng biết còn gì. Bà ấy không thoải mái, bị choáng thì dính dáng gì với em, Lâm Kiến Quốc cũng không thể đem chuyện này tính trên đầu em chứ?"
"Mẹ tôi bị choáng?" Lâm Kiến Cường mặt đổi sắc, "Khó trách... Cô là đồ ngốc à!"
Dù cho hắn lại làm ra chuyện gì quá đáng, muốn lấy thêm chút tiền, lấy thêm chút lương thực, bất luận thế nào, đều có thể. Lâm Kiến Quốc cũng sẽ không so đo với anh trai mình chút của cải đó.
Chỉ khi nào có chuyện liên quan đến mẹ bọn hắn, Lâm Kiến Quốc liền giông như lão hổ bị sờ đuôi, giận lên là muốn ăn thịt người!
"Không choáng!" Triệu Mỹ Hoa không thừa nhận, "Hôm qua bà ấy bận rộn, cũng không thấy bà ấy mệt mỏi, tinh thần đều đủ mười phần. Sao em cứ có cảm giác mẹ anh là thấy bây giờ có Lâm Kiến Quốc ở đây nên cố ý giả vờ ngất nhỉ? Lâm Kiến Quốc chẳng ra gì, mẹ anh cũng cả bụng ý xấu."
"Câm miệng cho tô." Mẹ hắn không phải là người sẽ giả vờ ngất như vậy, "Lâm Kiến Quốc nói, cô nếu lại qua đó chọc tức mẹ tôi, nó liền đánh tôi như hôm nay. Về sau, cô xem đó mà làm!"
Lâm Kiến Cường không chút nghi ngờ Lâm Kiến Quốc hay cảm thấy Lâm Kiến Quốc đang lừa gạt, uy hiếp hắn.
Triệu Mỹ Hoa bĩu môi: "Vậy con trai con gái anh muốn ăn sủi cảo, bột mì trong nhà lại không đủ, làm sao bây giờ?"
Lâm Kiến Cường quay đầu nhìn Triệu Mỹ Hoa: "Không đủ? Nếu không đủ, vậy năm sau chỉ cho phép cô xách hai mươi cân về nhà mẹ cô."
"Lâm Kiến Cường, họ Lâm nhà anh đều không phải là người vô lương tâm như vậy chứ? Cha mẹ tôi vất vả nuôi lớn con gái gả cho anh, tôi lại sinh cho anh hai đứa con trai một cô con gái, vậy mà anh ngay cả một trăm cân bột mì đều không nỡ?"
Cầm hai mươi cân trở về làm sao đủ ăn, đừng nói đến ba mẹ cô, đến em trai cô còn ăn không được mấy ngụm.
"Vậy thì để con trai con gái cô ăn ít đi mấy cái sủi cảo. Dù sao những chuyện này đều do cô làm chủ. Cô muốn cho nhà mẹ đẻ ăn nhiều thêm vài lần hay là để con cô ăn nhiều thêm vài lần, thì xem đó mà làm!"
Lâm Kiến Cường không phải không biết, Triệu Mỹ Hoa đặc biệt thích đưa đồ về nhà mẹ đẻ.
Chỉ là, Triệu Mỹ Hoa cho nhà mẹ đẻ bao nhiêu thứ thì sẽ nghĩ cách từ "nơi khác" lấy đồ về bổ sung cho đủ. Chỉ cần không ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt trong nhà, Lâm Kiến Cường cũng lười quản nhiều như vậy, những chuyện này trong nhà vốn là để phụ nữ quản lý.
Hiện tại thì không được, bởi vì Lâm Kiến Quốc không cho phép.
Lâm Kiến Cường làm sao đồng ý để mình chịu đánh để đổi lấy lương thực đem đi nuôi trắng nhà người khác chứ. Thái độ Lâm Kiến Cường cứng rắn như vậy, Triệu Mỹ Hoa cũng không còn cách nào.
Trước kia khi còn là lao động tập thể, công điểm cả nhà đều là do Lâm Kiến Cường kiếm, hiện tại đã bãi bỏ lao động tập thể, cả nhà này có cơm ăn hay không vẫn là toàn bộ dựa vào Lâm Kiến Cường. Với tiền đề này, dù Triệu Mỹ Hoa có muốn làm gì, cũng chỉ có thể nghe lời Lâm Kiến Cường thôi.