Chương 99
"Đều xử lý tốt rồi?" Thấy Lâm Kiến Quốc trở về , Trần Ái Ân thay anh rót chén nước, "Anh cả, chị dâu anh về sau sẽ không lại tới cửa gây chuyện nữa chứ?"
Lâm Kiến Quốc cũng không khoác lác: "Lâm Kiến Cường đến cũng cũng là do mẹ anh sinh, nếu thật sự đến tình cảnh kia, mẹ cũng sẽ giúp thôi. Chỉ là trong thời gian ngắn, bọn họ không dám tìm đến đâu. Ái Ân, em phải nhớ kỹ, vạn nhất chị dâu lại tới gây sự, em cứ rat ay từ anh trai anh. Hai người bọn họ vẫn là anh trai anh làm chủ, chị dâu dù sao cũng chỉ là phụ nữa, miệng mồm lợi hại nhưng sức lực không đủ."
Cũng bởi vì biết anh ruột mình là người như thế nào, nên lúc đánh Lâm Kiến Cường, anh đều không chút thủ hạ lưu tình. Thà là anh ta không thông minh, đây lại là đem hết trí thông minh dồn cả vào việc đối phó người trong nhà, tính toán mẹ ruột mình.
Nói thật, anh đã nhịn Lâm Kiến Cường rất lâu rồi!
Trần Ái Ân chăm chú ghi nhớ lời anh nói: "Vâng, em biết rồi."
Trần Ái Ân không sợ gì khác, chỉ sợ Lâm Kiến Quốc không rõ ràng thôi. Để cô như dũng sĩ, chiến đấu nửa ngày còn bị ghét bỏ vì gây chuyện ầm ĩ.
"Nhưng mà anh cả chị dâu cứ làm như vậy thì đây cũng không phải là biện pháp. Em thấy mẹ là người dễ mềm lòng.”
Mẹ chồng cô sao có thể là người cứng lòng chứ?
Nàng vị này bà bà, tâm có thể không mềm, người có thể không dày đặc sao?
Trần Ái Trạch là bé gái mồ côi lớn lên ở Trần gia, lúc ấy Lâm Kiến Quốc ở trong bộ đội cho dù không quá nổi bật thì cũng đã là đội trưởng. Mẹ Lâm dù để Lâm Kiến Quốc tùy tiện cưới một cô gái, điều kiện đều có thể cách Trần Ái Trạch bỏ xa mười tám con phố.
Nhưng hết lần này tới lần khác, ngay lúc đó mẹ Lâm lại để Lâm Kiến Quốc tới Trần gia tìm gặp Trần Ái Trạch, đồng thời thông báo với người nhà họ Trần quan hệ của Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Trạch, muốn phụ trách Trần Ái Trạch. Những chuyện về sau lại càng không phải nói.
Dương Dương là con của Trần Ái Trạch cùng Chu Ngôn Cẩn, không hề có chút quan hệ nào với Lâm Kiến Quốc. Lâm Kiến Quốc vì em gái, vì bạn tốt, tự nguyện làm ông ba nuôi, vậy mà mẹ Lâm một chút ý kiến cũng không có, còn đồng ý để Trần Ái Ân mang theo Dương Dương cùng gả tới.
Trong những người Trần Ái Ân quen biết, thật sự là chưa từng gặp qua người nào tốt hơn so mẹ Lâm và Lâm Kiến Quốc.
Người tốt dĩ nhiên là tốt, nhưng người hiền lành, tốt bụng không phân trường hợp, không chia đối tượng, vậy thì thật đáng sợ .
May mắn lần trước Lâm Kiến Quốc đã nói rõ ràng mọi chuyện trước mặt Từ Lệ Anh, cũng không vì có quen biết với Từ Lệ Anh hay nể tình cô ấy là con gái rồi nói chuyện hàm hồ nước đôi, để Từ Lệ Anh có không gian nghe ý đoán mò, mà dứt khoát chặt đứt tất cả hy vọng của Từ Lệ Anh.
Có thể nói, nếu Lâm Kiến Quốc không xử lý dứt khoát ngay lúc đó, Trần Ái Ân sao có thể yên tâm gật đầu đáp ứng gả cho anh được.
Cái gì gọi là người tốt?
Đối với người ngoài tốt, đối với người mình càng tốt hơn, đấy mới gọi là người tốt.
Còn loại đối với người ngoài tốt, đối với người mình chả ra gì, vậy thì gọi là dối trá, gọi là cặn bã!
Về điểm này, thông qua chuyện của Lâm Kiến Cường, Trần Ái Ân lại một lần nữa biết rõ, mình không gả lầm người.
Lâm Kiến Quốc nhíu mày, hiển nhiên anh cũng ý thức được vấn đề này.
Nếu không phải chị dâu anh không biết bị cái gì kích thích, dù anh đang ở nhà cũng dám tìm tới cửa, để anh biết rõ mọi chuyện thì không biết mẹ anh còn có thể giấu diếm anh đến bao giờ.
"Ái Ân, điểm này đúng là phải nhờ em để ý mẹ giúp anh. Con trai là ruột thịt, cháu trai cháu gái cũng là ruột thịt…”
Dù có tức giận thì chuyện này cũng không có cách nào thay đổi được.
“Em sẽ cố.”
Kết hôn không được ba ngày, Lâm Kiến Quốc phải về bộ đội, mà cô út Lâm cũng đã hết phép, phải trở lại nhà máy đi làm.
Cả nhà chỉ còn lại hai người phụ nữ và một đứa bé, rất trống trải.
"Ái Ân à, con cứ đọc sách đi, mẹ đem tả của Dương Dương ra ngoài phơi nắng." Chuyện Trần Ái Ân muốn tiếp tục đọc sách, Lâm Kiến Quốc đã nói qua với mẹ Lâm, bà rất ủng hộ bởi bà cũng thích phần tử tri thức.
Trần Ái Ân: "Mẹ, nhà ta có xuống ruộng làm công nhật không ạ?"
Trước đó là lao động tập thể, sau khi bốn người kia rơi đài, đoán chừng hình thức này rất nhanh sẽ giải tán, nhưng hẳn là còn chưa đến lúc tiến hành nhận thầu đâu nhỉ?
Chuyện trồng trọt xuống ruộng kiếm công điểm này, nhìn nhà cô chỉ toàn phụ nữ già yếu bênh tật và trẻ nhỏ, thực sự không thích hợp chút nào.
Lại còn thêm một nhà anh cả của Kiến Quốc thỉnh thoảng lại muốn đến cửa cọ một, hai bữa cơm nữa chứ. Bỗng nhiên, Trần Ái Ân phát hiện, sau khi cô gả chồng, vấn đề hàng đầu phải lo lắng là làm sao đảm bảo cho mình không bị đói bụng.
Mẹ Lâm cười: "Có Kiến Quốc rồi, con không cần vì những chuyện này mà lo lắng đâu. Thân thể mẹ không tốt, trước kia những công việc được phân phối đều tương đối nhẹ nhàng cả, công điểm còn không ít đâu."
"Vậy con làm sao bây giờ?"
Lúc cô ở nhà mẹ đẻ, nuôi Dương Dương chính là công việc của cô, có thể được phân phối công điểm.
Hiện tại...
Xoa xoa nắn nắn bàn tay nhỏ của thằng bé, Dương Dương giờ đã thành con trai cô rồi, nuôi con trai mình còn có thể lấy công điểm sao?
"Ma ma, ôm." Dương Dương vừa nhìn thấy Trần Ái Ân liền hớn hở, cu cậu nắm lấy tay cô bỏ vào miệng mình, tựa hồ là muốn gặm mấy ngụm.
Nhìn thấy động tác này của nó, Trần Ái Ân vội vàng đem mình tay rút về.
Cô nhịn không được vuốt vuốt vành tai đến giờ vẫn còn tê tê dại dại của mình, rồi lại bóp mũi Dương Dương một cái, trong lòng đặc biệt không vui.
Cha con đều một dạng, là chó hay sao mà hở ra là thích cắn người, mà mỗi lần bị cắn đều là cô!