Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 100 - Chương 100.

Chương 100. - Chương 100. -

"Chuyện của con, Kiến Quốc cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi. Trước kia thế nào, bây giờ thế đó. Dù sao việc của mẹ cũng không có gì, người trong đội sản xuất đều rất quan tâm mẹ. Mẹ rảnh rỗi thì giúp con việc phơi tã của Dương Dương thôi, con cứ đọc sách đi." Mấy tháng trước, ngoại trừ lớp xoá nạn mù chữ, ai dám đọc sách thì xác định là to chuyện rồi.

"Dương Dương, bà nội ôm cháu ra ngoài chơi có được không?" Mẹ Lâm vỗ tay trước người thằng bé, ra hiệu muốn bế Dương Dương.

Dương Dương quay đầu, đá đá chân, để Trần Ái Ân đặt nó xuống đất, tay nhỏ thì nắm lấy một ngón tay của Trần Ái Ân, "kéo" lấy cô hướng ngoài phòng đi.

Đi ra ngoài chơi, nhưng muốn ma ma cơ!

"Dương Dương..."

"Mẹ, được rồi, hai ta cùng nhau ra ngoài đi dạo một chút đi, vừa vặn con cũng có thể làm quen với đội sản xuất mình một chút."

"Ai, vậy thì tốt, mẹ dẫn con đi gặp vài người quen cho biết mặt." Trần Ái Ân nói vậy, mẹ Lâm rất vui vẻ, điều này nói lên gì, điều này nói rõ con dâu nhỏ là thật tâm muốn sống dài lâu với con trai bà.

Bây giờ đã đến cuối năm, bình thường dù có bận rộn thì thời điểm hết năm, tất cả mọi người dĩ nhiên đều sẽ không xuống ruộng mà nghỉ ngơi một chút.

Nhìn thấy trong đội dản xuất có không ít người đang ngồi phơi nắng tán gẫu trong xưởng, mẹ Lâm dẫn Trần Ái Ân vào, sau đó giới thiệu từng người cho cô biết.

Giới thiệu qua một vòng, Trần Ái Ân còn có thể dò số chỗ ngồi gọi tên vài người, làm người trong đội sản xuất rất ngạc nhiên: "Mẹ Kiến Quốc, con dâu bà ghê thật đấy, đầu óc nhanh nhạy quá, bà mới giới thiệu một lần, con bé đã nhớ được nhiều người như vậy?"

Mẹ Lâm cười không khép được miệng: "Cũng đừng khen con bé như thế, người trẻ tuổi mà, trí nhớ tốt là bình thường."

Người trong đội sản xuất đều cảm thấy lời này của mẹ Lâm thật sự là quá khiêm tốn rồi, bọn họ vẫn luôn tò mò là cô gái nào lại đồng ý gả cho Lâm Kiến Quốc, vào cửa đã phải làm mẹ kế.

Không có nghĩ đến hôm kết hôn, người trong đội đều thấy cô dâu mà một cô gái trẻ xinh đẹp, hôm nay vừa gặp lại phát hiện cô gái đó còn rất thông minh nữa.

Đây là Lâm Kiến Quốc vô tình mà nhặt được bảo rồi.

Người trong đội sản xuất đều biết Lâm Kiến Quốc lúc trước trong quân đã từng cưới vợ, còn có một đứa con trai. Nhưng người vợ đầu của anh thời điểm sinh con lại không qua khỏi, chỉ cứu được đứa con.

Phụ nữ sinh con chẳng khác nào dạo một vòng Quỷ Môn quan, nên với tình huống người mẹ qua đời, chỉ giữ được đứa bé, trong đội sản xuất cũng không có ai cảm thấy kỳ quái.

Họ chỉ coi như sau này đứa bé dù không có mẹ thì Lâm Kiến Quốc ở trong bộ đội cũng sẽ cử người chăm sóc nó. Hiện tại thì tốt rồi, trẻ con chung quy vẫn phải có người quản mới được, anh còn cưới được cô vợ trẻ, đây chẳng phải một công đôi việc sao.

Còn về chuyện Lâm Kiến Quốc có vợ đầu họ Trần, người vợ thứ hai cũng họ Trần, không ai nghĩ nhiều làm gì. Cả nước lớn như vậy, vô tình trùng họ cũng là chuyện quá bình thường. Còn có một đội sản xuất, quá nửa người trong đội đều là cùng một họ đây này.

Bởi vậy, không có ai hỏi han xem Trần Ái Ân và mẹ đẻ của Dương Dương có quan hệ gì không, trước đó có quen biết hay không.

Lòng hiếu kỳ của hàng xóm láng giềng trọng điểm nằm ở chỗ khác, có người đụng đụng cánh tay mẹ Lâm: "Con dâu bà đối xử với cháu trai bà thế nào?"

Mẹ kế cũng không dễ làm đâu.

Mẹ Lâm cười: "Chính bà nhìn đi, Dương Dương với Ái Ân cũng một chỗ thế nào?"

Bà hàng xóm lông mày giật giật: "Trong cũng không khác thân sinh là bao, chỉ mới ba ngày đã có thể thân thiết như vậy rồi?"

Xem ra cô vợ trẻ của Kiến Quốc rất biết chăm trẻ.

Mẹ Lâm đem lời Lâm Kiến Quốc dạy mình nói: "Trước khi kết hôn, Kiến Quốc đã đem Dương Dương đưa đến Trần gia ở cùng Ái Ân một đoạn thời gian. Đoán chừng là hai mẹ con thật sự có duyên, Ái Ân rất thích Dương Dương, Dương Dương cũng rất dính Ái Ân."

"Vậy thì tốt rồi, bà cũng bớt lo. Hơn nữa, người trẻ tuổi dù có không hiểu chuyện thì bà để ý rồi nhắc nhở một chút là được."

Mẹ Lâm không cảm thấy con dâu bà cần bà dạy bảo gì: "Bớt lo."

Trần Ái Ân cùng Dương Dương ở chung rất tốt khiến cho mẹ Lâm bớt lo, không có nghĩa là người khác cũng có thể để cho mẹ Lâm bớt lo.

Rất nhanh sẽ được hai tuổi mụ, lên một tuổi tròn, Dương Dương chẳng những bập bẹ nói càng ngày càng nhiều, mà bắp chân cũng ngày càng có lực, rất thích xuống đất chạy. Cho dù là Trần Ái Ân thì nó cũng thà để cô dẫn đi đường cũng không muốn cô bế nó như trước.

Khối lượng hoạt động của Dương Dương tăng lên thì Trần Ái Ân dĩ nhiên phải nghĩ cách thêm đồ ăn cho thằng bé, miễn cho nó hoạt động nhiều khiến cu cậu bị đói.

Thế là mỗi bữa Trần Ái Ân lại cho Dương Dương thêm một quả trứng gà nữa, luộc trứng, lột vỏ, hình dạng mập trắng béo tròn vo thế mà lại trông giống Dương Dương mấy phần.

Bởi vậy, nếu có người ngẫu nhiên đi qua cổng nhà họ Lâm, nhìn vào thỉnh thoảng sẽ thấy một bé con trắng trắng mập mập như búp bê trong tay cầm lấy một quả trứng luộc trắng tròn, vừa tập đi vừa cầm trứng từ từ mum ăn.

Trần Ái Ân mỗi lần nhìn thấy Dương Dương như vậy kiểu gì cũng sẽ nói đùa với mẹ Lâm, nói Dương Dương đây là vừa ăn vừa tiêu hóa, miễn cho bỏ phí.

"Ái Ân à, con nghỉ một lát rồi hẳn đọc sách tiếp, ra sân chơi với Dương Dương đi. Mẹ qua sát vách lấy ít đồ."

"Vâng."

Trần Ái Ân để sách xuống, đi ra ngoài sân, thay mẹ Lâm nhìn Dương Dương – đang chạy lượn vòng trong sân như bị chó rượt.

"Mẹ." Dương Dương còn nồng giọng sữa, nhưng so với trước đã gọi mẹ rất rõ ràng rồi: "Ăn."

Dương Dương đưa quả trứng gà mình đã gặm đến rối tinh rối mù, lòng đỏ và lòng trắng đều đã không phân rõ giơ lên trước mặt Trần Ái Ân, để cô ăn.

Bình Luận (0)
Comment