Đứa trẻ nguyện ý đem đồ ăn chia sẻ cho người khác, điều đó chứng minh nó vô cùng ỷ lại, yêu thích người đó.
Mẹ Lâm đôi khi cũng sẽ đùa với Dương Dương như thế, hỏi xin đồ ăn của thằng bé, ba lần thì sẽ có một lần Dương Dương không cho.
Nhưng chuyện này phát sinh trên người Trần Ái Ân thì lại hoàn toàn khác.
Phàm là đồ ăn thằng bé cầm trong tay mà Trần Ái Ân không có, Dương Dương nhất định sẽ ngay lập tức nghĩ đến mẹ mà nó thích nhất, vội vã muốn chia sẻ món ngon của mình với mẹ.
Trần Ái Ân giả bộ cắn một cái: "Ừm, đồ ăn Dương Dương cho mẹ ngon thật đấy, rất thơm. Dương Dương ngoan, con ăn tiếp đi. Có khát không con? Chúng ta uống ngụm nước đã nhé?"
Dương Dương gật gật đầu, uống một hớp nước từ cốc trên tay Trần Ái Ân, vừa vặn đem lòng đỏ trứng trong miệng nuốt xuống.
Trứng luộc vừa tiện lại dinh dưỡng, khuyết điểm duy nhất chính là lòng đỏ trứng rất dễ gây nghẹn, cho nên những lúc cho thằng bé ăn trứng gà, Trần Ái Ân hoặc mẹ Lâm nhất định phải trông bên người Dương Dương cho đến khi thằng bé ăn hết trứng mới thôi.
Đừng hỏi vì sao Trần Ái Ân và mẹ Lâm không đút cho Dương Dương ăn, sự thật là Dương Dương có tính xấu, thích tự mình cầm ăn.
Điểm này, ngay cả Trần Ái Ân cũng không dỗ được nó.
Nghe được ngoài cổng truyền đến tiếng bình bịch, Trần Ái Ân ngẩng đầu nhìn, liền thấy ba đứa bé cao thấp, lớn nhỏ khác nhau đang trừng mắt giận dữ mà nhìn chằm chằm vào cô và Dương Dương.
Đứa lớn nhất mở miệng liền mắng: "Hai người mày sao không có mặt mũi mà cứ ở lại nhà bà nội tao, ăn của bà nội, uống của bà nội vậy hả? Trứng gà đó là của bà nội cho tao ăn, không cho mày ăn, mày trả lại cho tao!”
Nói rồi thằng bé lớn nhất kia liền xông về phía Dương Dương, muốn cướp quả trứng gà trắng trắng tròn tròn trong tay Dương Dương.
Mặc dù Dương Dương mới một tuổi, nhưng cũng là một tiểu bá vương. Bản năng làm cho Dương Dương dường như biết được đối phương muốn tới đoạt lấy trứng trứng mà mẹ cho mình, đầu tiên nó cúi đầu cắn một cái, sau đó lại đem phần trứng gà còn lại đặt vào trong cái túi mang trước ngực, sau đó cúi đầu xông lên đâm vào đối phướng một phát.
"Dương Dương!"
Trần Ái Ân bị dọa phát sợ, cô cực kỳ sợ Dương Dương bị thương. Huống chi, thằng bé kia nhìn qua cũng đến sáu, bảy tuổi, lớn hơn Dương Dương nhiều như vậy, nhỏ như Dương Dương sao có thể đánh lại được đứa bé lớn xác kia?
Đối phương hoàn toàn không nghĩ tới Dương Dương còn nhỏ mà lại hung hãn như vậy, chẳng những không bị mình hù dọa, còn dám dùng đầu tới húc mình.
Sức của Dương Dương dĩ nhiên là không lớn bằng đối phương rồi, nhưng vấn đề là Dương Dương ăn ngon ngủ tốt, cân nặng không nhẹ đâu.
Mượn thể trọng của mình, Dương Dương đâm cho đối phương phải lui về sau, cả người thằng bé cũng bị dội ngược về sau.
May mà Trần Ái Ân vẫn một mực nhìn chằm chằm Dương Dương, cô bước nhanh đến đỡ lấy thằng bé, không để Dương Dương ngã ngửa xuống đất.
Được Trần Ái Ân đỡ lấy, Dương Dương không những không hoảng sợ mà còn cười khoe hai cái răng cửa như hạt gạo với cô, sờ sờ cái yếm của mình: "Trứng trứng."
Ma ma cho trứng trứng, của nó, ai cũng không thể cướp!
"Còn trứng trứng? Đồ trứng thối này, thiếu chút nữa doạ mẹ phát hoảng rồi. Há miệng mẹ xem nào, a…” Lúc Dương Dương đụng vào người thằng bé to xác kia, thế mà trong miệng còn nhai trứng gà nữa chứ, cô thấy rất rõ ràng.
"A." Dương Dương phối hợp há miệng ra.
Cũng may trong cái miệng nhỏ của nó chỉ có lòng đỏ trứng cứ không có gì khác, cũng không có vẻ bị nghẹn. Xem ra trước khi lâm trận đánh nhau, cu cậu cắn đỡ một ngụm rồi vẫn ngậm trong miệng chứ chưa hoàn toàn nuốt xuống .
Đứa nhỏ này, thật là...
Trần Ái Ân không biết nên nói Dương Dương tuổi còn nhỏ mà đã có máu đầu gấu trong người, hay là nên nói Dương Dương là đứa tham ăn nữa, trước khi đánh nhau còn phải cắn một ngụm mới chịu, định bổ sung thể lực hả trời?
Sau khi xác định Dương Dương vẫn tốt, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, Trần Ái Ân nhìn về phía ba đứa nhỏ kia.
Đang còn định hỏi ba đứa trẻ này là con cái nhà ai, Trần Ái Ân liền nhớ tới lời thằng bé kia nói trước khi muốn cướp trứng gà của Dương Dương: "Ba các cháu là Lâm Kiến Cường, mẹ là Triệu Mỹ Hoa phải không?"
"Đúng vậy." Lâm Đại Bảo cực kỳ hung hăng trả lời, "Cháu là cháu đích tôn của bà nội, đây là nhà bà nội cháu. Sau này đồ của nhà bà nội đều là của cháu, cháu không cho mấy người ở lại đây, ăn đồ của nhà bà nội, lãng phí tiền của bà nội! Thím là người xấu, thím đến cướp đồ nhà cháu. Còn nó nữa, nó là đồ con hoang!”
Bởi vì người đàn bà xấu xa và thằng con hoang này mà đồ tốt của nhà bà nội đều bị ăn hết rồi, làm nó không có ăn, đều là vì những người xấu này hết!
Nó nhất định phải nghĩ cách đuổi hai người xấu này ra khỏi nhà bà nội, nhà này là của nó!
"A!" Dương Dương béo cảm giác được sự ác ý của Lâm Đại Bảo với nó, thế là giơ bàn tay nhỏ lên làm ra vẻ muốn đánh Lâm Đại Bảo, miệng cũng kêu ngao ngao hù dọa Lâm Đại Bảo, bộ dáng xù lông kia làm Trần Ái Ân yêu không chịu được.
Trần Ái Ân vỗ vỗ Dương Dương: "Ai nói với cháu đây là nhà cháu còn thím tới lấy đồ của cháu?"
Lâm Đại Bảo ưỡn ngực nói: "Cháu rất thông minh, không cần người khác nói, cháu cũng thừa biết. Cháu cảnh cáo hai người, sớm một chút đi khỏi nhà bà nội cháu, bằng không, cháu sẽ không khách khí đâu. Đây là nhà cháu, nhà cháu! Biết không hả? Cứ ở lỳ trong nhà của người khác không đi, mặt thật dày!"
Trần Ái Ân tức giận nhìn Lâm Đại Bảo: "Cháu nói sai rồi, nơi này không phải nhà cháu, là nhà thím. Nếu đã là nhà thím, dĩ nhiên thím sẽ không đi rồi."
Cái gì mà không cần nghe ai nói chứ. Trẻ con thì biết cái gì, những lời này hẳn là nghe được từ trong miệng ba mẹ nó rồi.