Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 102 - Chương 102.

Chương 102. - Chương 102. -

"Thím dám không đi? Cháu đánh thím cho coi!" Lâm Đại Bảo vừa nói vừa giơ quả đấm nhỏ của mình lên, muốn đánh lên người Trần Ái Ân.

Lúc đầu Trần Ái Ân cũng không định cùng Lâm Đại Bảo so đo, ai ngờ ba anh em nhà này lại rất đoàn kết, Lâm Đại Bảo bổ nhào về phía Trần Ái Ân, muốn đánh cô, hai đứa nhỏ kia thấy vậy cũng nhào lên theo, giúp Lâm Đại Bảo một tay.

Thế trận này, Trần Ái Ân có chút ăn không tiêu.

Cô thở dài, trước tiên đem ba đứa nhỏ này đẩy ra xa mình một chút, sau đó bế Dương Dương vào trong phòng rồi để xuống, đóng cửa phòng lại.

Không phải bế Dương Dương trên tay, Trần Ái Ân giờ có thể phát huy như thường rồi.

Rất rõ ràng, trong ba đứa nhóc này thì Lâm Đại Bảo là đứa cầm đầu, bắt tướng trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc trước tiên phải bắt vua rồi.

Chừng hai năm nữa, Trần Ái Ân có lẽ thật sự không phải là đối thủ của Lâm Đại Bảo, nhưng trước mắt Lâm Đại Bảo chỉ mới bảy tuổi, Trần Ái Ân "lấy lớn hiếp nhỏ" hoàn toàn không thành vấn đề.

Cô túm lấy tay Lâm Đại Bảo, đem tay nó kìm đến sau lưng khoá cứng lại.

Lâm Đại Bảo muốn phản kháng, nhưng cánh tay bị xoay ngược ra sau không giãy ra được, dùng lực mạnh quá nhất định sẽ rất đau nên cu cậu chỉ oa oa kêu to mà không dám manh động.

Lúc này, Trần Ái Ân cầm lấy cái chổi để một bên, nhằm vào mông Lâm Đại Bảo mà quất: "Đối với thím không khách khí, muốn đánh thím đúng không? Thím chính là thím hai của cháu đó, hỗn láo với người lớn như vậy, là ai dạy cháu? Còn mắng em trai mình là con hoang, miệng cháu sao lại xấu như vậy hả?”

Dù động tác Trần Ái Ân hàng phục Lâm Đại Bảo rất nhanh, nhưng vẫn bị ba đứa trẻ này vây quanh đánh vào người cô cũng không ít, có nhiều chỗ chắc chắn đều bầm xanh rồi.

Điều làm cho Trần Ái Ân hoảng sợ và tức giận nhất chính là, lúc ấy trong ngực cô còn ôm Dương Dương.

Vạn nhất cô bị ba đứa trẻ này đụng ngã, làm bị thương Dương Dương thì biết làm sao bây giờ?

Không biết thế nào, Trần Ái Ân vẫn luôn cảm giác được là ba đứa nhỏ này chính là biết cô ôm Dương Dương, không tiện đánh lại nên mới cùng nhau tiến xông lên đánh cô.

"Anh hai ơi, em, oa..." Lâm Tiểu Hoa nhìn thấy anh cả lợi hại nhất bị bà thím xấu xa túm trong tay đánh như vậy thì bị dọa đến oa oa khóc lên: "Thím nhỏ ơi, thím, thím không được đánh cháu đâu.”

"Đừng khóc!" Lâm Nhị Bảo kéo tay Lâm Tiểu Hoa, kỳ thật trong lòng nó cũng rất sợ hãi, "Thím mau đem anh cháu thả ra, nếu không, nếu không cháu gọi mẹ cháu tới. Thím đánh anh cháu, mẹ cháu sẽ không bỏ qua cho thím đâu."

Lâm Đại Bảo cảm thấy vừa đau vừa mất mặt, một bên khóc một bên hô lớn: "Thím quả nhiên là bà thím xấu xa, bắt nạt trẻ con, cháu sẽ nhớ kĩ thím, cháu nhất định sẽ báo thù!"

Trần Ái Ân biết trên mông trẻ con thịt nhiều, chỉ cần không đánh tới xương cốt, gân mạch thì không sao.

Nghe thấy Lâm Đại Bảo chẳng những không nhận sai, còn lên giọng uy hiếp mình, Trần Ái Ân ra tay nặng hơn: "Nhớ kỹ thím? Muốn báo thù đúng không, muốn gây rối đúng không? Vậy trước khi cháu báo thù, thím phải đánh cháu thêm mấy cái nữa nhỉ.”

"Đau, thím thả cháu ra, thím thả cháu ra, đau, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa." Chỉ mới thêm hai roi, Lâm Đại Bảo đã chịu không nổi, một bên khóc một bên xin tha, "Thím nhỏ ơi, cháu sai rồi, thím đừng đánh nữa, đau quá, thật là đau."

Mông nó nhất định là bị bà thím xấu xa này đánh nát rồi, về sau nó không có mông nữa rồi.

"Dừng tay!"

Lâm Nhị Bảo và Lâm Tiểu Hoa chạy về nhà tìm mẹ, Triệu Mỹ Hoa mới nghe con trai cả bảo bối của mình bị Trần Ái Ân đánh liền gấp gáp chạy qua tìm: "Trần Ái Ân, cô đừng có quá đáng. Đại Bảo là con trai cả của tôi với Kiến Cường, là cháu đích tôn của mẹ đó. Cô ra tay độc ác với Đại Bảo nhà tôi như vậy là có âm mưu gì!”

Trần Ái Ân tuyệt đối là định đánh chết Đại Bảo nhà họ, để cho Lâm Kiến Quốc độc chiếm của cái trong tay mẹ chồng chị ta.

Ha, nghĩ hay lắm.

Có chị ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ động đến con trai chị ta. Chị ta chẳng những có Đại Bảo, còn có cả Nhị Bảo nữa, có làm sao thì cũng không đến lượt Lâm Kiến Quốc .

Triệu Mỹ Hoa muốn đi qua dành lấy con trai mình về, Trần Ái Ân cũng không ngăn.

Chẳng qua là khi Triệu Mỹ Hoa đến ôm Lâm Đại Bảo, tay chị ta vậy mà duỗi qua định cào mặt Trần Ái Ân. Trần Ái Ân cũng không dễ chọc, cô nắm lấy cái chổi đánh lên mu bàn tay của chị ta một cái.

Triệu Mỹ Hoa "Ối" một tiếng kêu lên: "Cô dám đánh tôi?"

"Chị dâu, em nhát gan lắm, tay chị sắp cào vào mặt em, em còn tưởng chị dâu muốn đánh em đó."

Triệu Mỹ Hoa hốt hoảng: "Nói mò, tôi định cào cô bao giờ." Triệu Mỹ Hoa ôm lấy Lâm Đại Bảo: "Bị đánh, bị đánh ở đâu, có đau không, để mẹ xem nào."

Lâm Đại Bảo khóc nức nở, một mặt đầy nước mắt nước mũi, chỉ vào mông mình nói: "Mẹ, mông con bị bà thím xấu xa đánh hỏng rồi!"

"Khụ khụ!" Trần Ái Ân liếc Lâm Đại Bảo một cái, Lâm Đại Bảo đầu óc chợt loé, vội vàng đổi giọng: "Mẹ, thím nhỏ đánh mông con."

"Mẹ xem một chút."

Triệu Mỹ Hoa để Lâm Đại Bảo ghé vào trên đùi mình, cởi quần thằng bé xuống xem xét. Cái gì thế này? Trên mông con trai chị ta sưng hồng sưng đỏ, trông rất đáng thương.

Triệu Mỹ Hoa tức không chịu được: "Sao cô có thể xuống tay với trẻ con nặng như thế, cô về sau cũng làm mẹ cơ mà. Chuyện này tôi nhất định phải nói với mẹ!"

Trần Ái Ân cũng không sợ Triệu Mỹ Hoa sẽ đi cáo trạng, cô vào nhà định bế Dương Dương ra.

Bình Luận (0)
Comment