Trần Ái Ân vừa mở cửa, Dương Dương đã lao tới muốn xông ra ngoài, hùng hùng hổ hổ như đi tìm người đánh lộn. Nhìn thấy bộ dạng này của Dương Dương, Trần Ái Ân cực kỳ bất đắc dĩ, tuổi còn nhỏ mà tính tình không nhỏ chút nào. Hơn nữa, thằng bé này chỉ mới cao đến bắp chân cô, nó có thể hiểu được tình huống bây giờ sao?
"Chị nói đúng, sau này em cũng sẽ là mẹ, em vẫn nghĩ là con ai người ấy xót. Nhưng xem ra cũng không hẳn. Có vài người ấy à, chồng mình mình không thương, con mình cũng chả xót. Đã biết em không phải dạng hiền lành gì mà còn dám để con mình tới cửa chọc em, chị nói xem có ngốc không chứ?”
Cô sao có thể bởi vì mấy đứa nhỏ Lâm Đại Bảo tuổi còn nhỏ mà đứng yên một chỗ chịu đựng bọn nó bắt nạt được.
Trẻ con không ngoan, hư hỏng ấy hả?
Đánh chứ sao!
Không phải người xưa cũng nói rồi sao, côn bổng ra hiếu tử.
Dù sao đến người làm mẹ như Triệu Mỹ Hoa còn không đau lòng, Trần Ái Ân nếu đã ra tay thì tuyệt đối không mềm lòng.
"Tôi..." Đích thật là Triệu Mỹ Hoa ở trước mặt ba đứa nhỏ này nói những lời kia, mới khiến cho Lâm Đại Bảo như bò tót gặp vải đỏ, nổi giận đùng đùng dẫn theo em trai em gái tới tìm Trần Ái Ân và Dương Dương tính sổ, thề phải đem hai người xấu đoạt nhà bà nội nó đuổi ra ngoài.
Thái độ của mẹ Lâm với Triệu Mỹ Hoa chẳng ra sao cả, nhưng vẫn đối xử rất tốt với ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo.
Đoán chừng là đã quen với thái độ này của mẹ Lâm, Triệu Mỹ Hoa nghĩ là Trần Ái Ân đối với chị ta thì hung dữ nhưng có lẽ sẽ đối xử với trẻ con nhún nhường hơn, nên mới bày kế để mấy đứa con mình đến đây, khởi bình vấn tội với cô.
Chị ta sao có thể ngờ được Trần Ái Ân lại già trẻ không tha như vậy, xuống tay cả với trẻ con.
Giữa thanh thiên bạch nhật bị mẹ ruột lột quần khoe mông, lại còn bắt gặp ánh mắt chế giễu của Trần Ái Ân, Lâm Đại Bảo cực kỳ khó chịu, nó giãy dụa từ trên đùi mẹ nó tuột xuống, muốn mặc quần vào.
Nó dù sao cũng đã lớn rồi, không thể trước mặt đàn bà con gái lộ mông trần như vậy được.
"Đừng mặc vào!" Triệu Mỹ Hoa không chịu, "Chờ bà nội con về, để bà con nhìn xem con dâu mới qua cửa của bà con đối xử với đứa cháu bà ấy thương yêu nhất thế nào.”
Bây giờ trong đầu Triệu Mỹ Hoa chỉ hận không thể để cho người của cả đội sản xuất này nhìn thấy cái mông bị đánh của con trai mình.
Lâm Kiến Quốc chẳng phải thứ tốt lành gì, cưới một cô vợ trẻ cũng là phường hung hãn, để xem về sau ai còn dám khen Trần Ái Ân xinh đẹp nữa không!
"Làm sao vậy?"
Cả nhà phát sinh động tĩnh lớn như vậy, mẹ Lâm sao có thể không biết được, bà nghe tin liền vội vàng chạy về: "Ái Ân à, làm sao vậy con, con với Dương Dương không sao chứ?"
Triệu Mỹ Hoa còn chưa kịp cáo trạng, mẹ Lâm đã chạy vội tới bên người Trần Ái Ân, quan tâm cô và Dương Dương hết lòng, chỉ sợ hai mẹ con cô bị Triệu Mỹ Hoa bắt nạt. Thấy vậy, Triệu Mỹ Hoa càng tức giận hơn: "Mẹ, có làm sao cũng không phải hai người họ. Có ít người ấy à, hung dữ đến ngay cả đứa bé cũng không tha. Mẹ, mẹ đến mà xem, mông Đại Bảo đều bị đánh thành cái gì rồi. Đại Bảo là cháu trai ruột của mẹ, là đích tôn của Lâm gia chúng ta đó! Nó bị đánh thành như vậy, mẹ là bà nội nhất định phải cho Đại Bảo nhà con một câu trả lời thỏa đáng."
Chị không tin, một đứa con dâu mới qua cửa có thể quan trọng hơn cháu đích tôn nhà này được.
Lâm Đại Bảo ăn đòn, mẹ Lâm đương nhiên là đau lòng rồi, nhưng bà quan tâm hơn là vì sao Trần Ái Ân lại đánh Lâm Đại Bảo: "Ái Ân à, có phải là do Đại Bảo không nghe lời, gây chuyện không con? Hay là nó bắt nạt Dương Dương rồi?"
Con cái nhà ai người đó rõ ràng, Lâm Đại Bảo nếu không phải là cháu trai của mình, mẹ Lâm cũng sẽ chẳng thể nào ưa nổi nó.
Tính tình rất xấu, bị mẹ ruột nó là Triệu Mỹ Hoa dạy hư từ sớm mất rồi.
Bà có lòng muốn sửa lại tính tình cháu trai mình, nhưng cứ bị Triệu Mỹ Hoa kéo chân sau mãi thì làm gì cũng chỉ uổng công. Hơn nữa, người làm cha như Lâm Kiến Cường vậy mà cũng hoàn toàn mặc kệ, không ngăn cản một lời.
Nói đến những chuyện này, mẹ Lâm lại ôm một bụng tức.
Trần Ái Ân gật đầu: "Lúc Dương Dương đang ăn trứng gà thì ba đứa bé này chạy tới. Lâm Đại Bảo vừa thấy liền mở miệng muốn đuổi con và Dương Dương đi, mắng Dương Dương là con hoang. Nói đây là nhà nó, hết thảy tất cả đều là của nó, nó không cho mẹ con con ở đây."
Trần Ái Ân cũng không cảm thấy là cô đang cáo trạng, cô chỉ là kể lại sự thật. Những lời này của Lâm Đại Bảo còn không phải là suy nghĩ chân thật nhất của hai vợ chồng Lâm Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa hay sao.
Mẹ Lâm bị dọa đến run rẩy: "Con với Dương Dương không sao chứ?"
"Mẹ, hiện tại có chuyện là Đại Bảo có mà, người bị đánh là cháu trai lớn của mẹ kia kìa!" Mẹ chồng chị có phải là già nên hồ đồ rồi không, chân trước chị ta mới nói xong, chân sau liền quên mất.
Trần Ái Ân là người đánh, cô ta có thể có chuyện gì chứ!
"Đánh chỗ nào rồi?"
Lâm Đại Bảo che lấy mông mình, không lên tiếng trả lời.
"Đánh trên mông à? Vậy thì không sao." Mẹ Lâm tốt xấu gì cũng là mẹ của ba đứa con, bà cũng biết rõ trên mông thịt nhiều, đánh mấy cái cũng không có việc gì.
Huống chi, bà tin tưởng Trần Ái Ân là người có chừng mực, cho dù là đánh mông Lâm Đại Bảo thì lực tay nhất định cũng không nặng.
"Đại Bảo, con lại mà xem, bà con không thương con nữa rồi." Triệu Mỹ Hoa tức điên lên được, nhưng lại chẳng có cách nào với mẹ Lâm và Trần Ái Ân.