Lâm Đại Bảo bị đánh, mẹ Lâm một chút ý định làm chỗ dựa cho thằng bé cũng không có, làm cho một bụng mưu mô của Triệu Mỹ Hoa không cách nào phát huy tác dụng.
"Bà nội?" Lâm Đại Bảo nước mắt rưng rưng, nó không tin bà nội vậy mà lại không thích nó, không thương nó nữa.
Lâm Đại Bảo mặc dù là lớn lên bên người Triệu Mỹ Hoa, nhưng cũng rất ỷ lại mẹ Lâm.
Trên cơ bản nếu Lâm Đại Bảo đói bụng, người nó tìm chưa chắc là mẹ ruột, nhưng nhất định sẽ tới tìm bà nội nó.
Mẹ Lâm thở dài: "Đừng nghe mẹ cháu nói bậy, cháu là cháu trai của bà, bà nội sao có thể không thương cháu được."
"Bà nội, nếu bà thương cháu thì có thể đuổi hai người họ ra ngoài không?"
Lâm Đại Bảo tròng mắt đảo quanh, lập tức đưa ra yêu cầu của mình.
Người nhỏ thì ăn trứng gà của nó, người lớn còn dám đánh nó nữa chứ.
Mẹ Lâm: "Đại Bảo, đây là thím nhỏ của cháu, còn đây là em trai cháu. Sau này cháu phải đối tốt với hai người họ đấy, biết chưa?” Cháu trai bị dạy thành cái dạng này, đầu mẹ Lâm vô cùng đau đớn.
"Nhưng cháu không thích bọn họ đâu, bà nội, nếu bà thương cháu thì phải đem họ đuổi đi chứ sao. Nếu không, bà nội chính là không thương cháu."
Mẹ Lâm: "..."
Trần Ái Ân: "Bà cháu thích cháu chứ, thế nhưng là bà cháu lại càng thích thím và Dương Dương hơn."
Lâm Đại Bảo giận: "Vì sao?" Dựa vào cái gì!
"Bởi vì thím và Dương Dương ngoan chứ sao, hai chúng ta đều nghe lời bà nội cháu. Cháu không ngoan, nghịch ngợm còn đánh người, là đứa nhỏ hư, cho nên bà nội cháu hiện tại thích hai người thím hơn. Nếu cháu cứ tiếp tục như vậy, bà cháu sẽ càng ngày càng thích chúng ta hơn."
Lâm Đại Bảo suy nghĩ một chút: "Bà nội, thật vậy ư?"
Trần Ái Ân đụng đụng sau lưng mẹ Lâm, mẹ Lâm: "Đúng vậy, bà thích bé ngoan, trẻ con càng ngoan bà nội càng thích. Đại Bảo, cháu là cháu trai ruột của bà nội, bà nội chắc chắn là thích cháu rồi."
"Vậy nếu cháu biết nghe lời, có phải bà nội sẽ thích cháu nhiều hơn nó không?" Lâm Đại Bảo vừa nói vừa chỉ vào Dương Dương đang tiếp tục ăn trứng gà.
Mẹ Lâm: "Dĩ nhiên rồi."
Thật ra những đáp án này mẹ Lâm đều trả lời theo ám chỉ của Trần Ái Ân.
Bà không biết vì sao Trần Ái Ân lại để mình trả lời như vậy, nhưng bà phát hiện sau khi mình đáp lời, Lâm Đại Bảo vậy mà không giống như trước đây, hở không được như ý liền giở trò chơi xấu, lăn lộn đầy đất khóc lóc om sòm.
Khó lắm mới thấy cháu trai lời không nghe theo lời mẹ nó mà chịu cùng mình nói lý lẽ, trong lòng mẹ Lâm rất cảm động.
"Đại Bảo!" Triệu Mỹ Hoa phát hoảng, lệch rồi, tất cả đều lệch rồi. Đang nói chuyện gì vậy? Không phải thế!
Đại Bảo là đích tôn của mẹ chồng chị cơ mà, dù có thêm ai đi nữa thì người mẹ chồng thương nhất hẳn vẫn là Đại Bảo, chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện Đại Bảo có ngoan hay không, có nghe lời hay không cả.
"Bà nội, vậy cháu thế nào mới xem như là nghe lời ạ?" Lâm Đại Bảo không để tâm đến mẹ nó đang sốt ruột bên kia mà tiếp tục hỏi mẹ Lâm.
Mẹ Lâm do dự một chút: "Đây là thím nhỏ của cháu, về sau gặp thím thì phải lễ phép, phải chào hỏi. Còn đây là em trai cháu. Cháu không được bắt nạt em mà phải bảo vệ Dương Dương như bảo vệ Nhị Bảo nhé.”
Lâm Đại Bảo không đáp, nó tựa hồ như đang cân nhắc nói lời của mẹ Lâm đến cùng là thật hay giả.
Nghĩ nghĩ, Lâm Đại Bảo vậy mà lại gọi Trần Ái Ân một tiếng "Thím nhỏ”, lại quay qua gọi Dương Dương một tiếng "em trai", "Bà nội, hôm nay cháu có thể ăn cơm cùng với bà nội không, tối nay cháu ở đây với bà nhé?"
Mẹ Lâm nhìn về phía Triệu Mỹ Hoa.
Vì chiếm lợi, Triệu Mỹ Hoa thường xuyên để ba đứa con nhà mình qua nhà mẹ Lâm ăn nhờ ở đậu, tốt nhất là ba đứa nhỏ ăn uống no đủ xong lại mang thêm một ít đồ ăn về cho chị ta và Lâm Kiến Cường.
Nhưng Triệu Mỹ Hoa cũng có chút quỷ quyệt, chị ta biết mẹ Lâm bình thường một mình ở nhà, ban ngày không sao nhưng ban đêm nhất định rất quạnh quẽ. Lúc ban ngày, chị ta để ba đứa bé qua ăn chực của mẹ Lâm, nhưng đến đêm nhất định chị ta phải dẫn ba đứa con trở lại nhà mình cho bằng được, ngủ cùng chị ta.
Hôm nay Lâm Đại Bảo nói muốn ở lại, mẹ Lâm nhịn không được hoài nghi có phải Triệu Mỹ Hoa lại đang có ý đồ gì hay không.
Triệu Mỹ Hoa vội vàng đem Lâm Đại Bảo ôm lại: "Con đừng nói bậy, con ở nhà bà ăn cơm là được rồi, sao có thể ở lại quấy rầy bà nội con nữa?"
Lâm Đại Bảo tách mình ra khỏi vòng ôm của Triệu Mỹ Hoa: "Không, hôm nay con muốn ở nhà bà nội cơ."
Mẹ nó không phải đã nói rồi sao, người phụ nữ kia là người xấu, đứa bé kia là con hoang.
Một người phụ nữ xấu xa và một thằng con hoang có thể ở lại nhà bà nội nó, vậy vì sao nó không thể ở? Nó cũng muốn ở!
Mẹ Lâm do dự nhìn về phía Triệu Mỹ Hoa: "Mỹ Hoa, Đại Bảo nói..."
"Nói cái gì mà nói, Đại Bảo nói không tính!" Chị ta còn lâu mới để cho con trai cả mình ở lại với mẹ chồng, "Đại Bảo nghe lời, cùng mẹ về nào, hôm nay mẹ làm bánh bánh bột ngô với trứng gà cho con ăn, được không?"
"Không, tối nay con muốn ở lại nhà bà nội. Mẹ, mẹ vừa nói lời con nói không tính, con không thích mẹ nữa." Tính tình Lâm Đại Bảo cũng là do Triệu Mỹ Hoa tự mình dưỡng ra, hung hăng hống hách, như chó con vừa mới bị đạp dẫm phải đuôi thì đã nhe răng lộ vuốt rồi.
"Con cũng muốn cùng anh cả ở lại nhà bà nội." Lâm Nhị bảo biết nhà bà nội ăn ngon hơn nhà nó, anh cả muốn ở lại, nó chắc chắn cũng phải ở lại theo, nó không muốn hai anh em bị tách ra đâu.
Lâm Tiểu Hoa nhìn Triệu Mỹ Hoa, nói: "Mẹ ơi, con có thể cùng anh cả, anh hai ở nhà bà nội không?"