"Không thể!" Mấy đứa con không nghe lời làm chị ta mất hết mặt mũi, Triệu Mỹ Hoa tức không chịu được.
Một đứa hai đứa, rõ ràng đều là do chị ta sinh ra, thế mà cứ một lòng với bà nội chúng nó, không để mẹ ruột như chị ta vào mắt. Lâm Tiểu Hoa dụi mắt khóc tấm tức: “Mẹ, sao mẹ mắng con, mẹ để anh cả anh hai ở lại mà lại không cho con ở, mẹ không thương con nữa rồi.”
Con nít đứa nào chẳng thích chơi thêm bầy, huống chi, Triệu Mỹ Hoa thường đẩy ba đứa con qua bên nhà mẹ Lâm.
Thời gian trôi qua, mấy đứa trẻ liền hình thành nhận thức: Bà nội chẳng những sẽ không mắng bọn nó mà còn thường xuyên chuẩn bị đồ ăn ngon nữa.
Là trẻ con, đứa nào lại chẳng thích có bà nội như vậy, chẳng lẽ lại đi thích bà ngoại ăn gì cũng giấu đi ăn một mình bên Triệu gia sao?
Chỉ một điểm này thôi, đứa nhỏ 7 tuổi như Lâm Đại Bảo đã có thể suy nghĩ rõ ràng rồi.
Huống chi, dù Triệu Mỹ Hoa một mực giở trò nói xấu mẹ Lâm trước mặt ba đứa nhỏ này thì bọn nó còn có cha ruột là Lâm Kiến Cường cơ mà. Lâm Kiến Cường trách mẹ Lâm thiên vị Lâm Kiến Quốc, đối xử không ra gì với đứa con cả là hắn. Nhưng đồng thời hắn cũng hiểu được một điều là nếu hắn và Triệu Mỹ Hoa có chuyện gì, thì người có thể giúp vợ chồng hắn chăm lo cho ba đứa con này cũng chỉ có mẹ Lâm và Lâm Kiến Quốc mà thôi.
Những người nhà họ Triệu kia cũng chỉ biết chiếm lời, chứ thời điểm khó khăn dám đâm hắn một nhát lắm, loại chuyện này, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Cho nên, mỗi lần Triệu Mỹ Hoa nói xấu mẹ Lâm với ba đứa nhỏ, Triệu Mỹ Hoa mới tẩy não xong thì Lâm Kiến Cường sẽ kéo ba đứa con qua một bên, thẳng thắn mà nói với chúng: "Đừng nghe lời mẹ con, mẹ nói không đúng đâu."
Lúc ấy Lâm Đại Bảo còn hỏi : "Cha, mẹ ta nói chỗ nào không đúng. Vậy thì đến cùng là bà nội tốt hay là bà ngoại tốt?"
Lâm Kiến Cường: "Là bà nội cho con nhiều đồ ăn hay là bà ngoại con?"
"Bà nội." Lâm Đại Bảo không cần suy nghĩ trả lời, "Trứng gà nhà bà nội, tất cả đều cho con ăn!"
"Lúc mẹ dẫn con qua nhà bà ngoại, bên nhà bà ngoại có cho con ăn trứng gà không?"
Lâm Đại Bảo nhíu mặt: "Có cho, nhưng chỉ một lần thôi."
Lâm Đại Bảo chưa học đếm, nhưng nó có trí nhớ không tệ: "Mẹ xách qua đó một rổ, bà ngoại liền làm một cái cho con ăn. Sau đó con thấy anh họ nhà cậu ăn trứng, anh ấy ăn chính là trứng gà mẹ cầm tới!"
Nói đến chuyện này, Lâm Đại Bảo liền tức giận.
Nhà nó cầm trứng gà qua, nó mới ăn có một cái, những người khác lại ăn nhiều cái như vậy, sao có thể chứ.
"Cho nên, Đại Bảo à, con cảm thấy bà nội con tốt hay là bà ngoại tốt?"
Cho dù đã sớm biết, nhưng chính tai nghe được con trai mình kể chuyện bên nhà mẹ vợ, trong lòng Lâm Kiến Cường vẫn có chút không thoải mái.
Đã vậy sau này, Triệu Mỹ Hoa nếu muốn tặng đồ cho Triệu gia, nhất định phải qua Lâm Kiến Cường phê duyệt mới được.
Lương thực bột mì một năm cho một lần liền dẹp đi, còn những thứ như trứng gà gì đó, một năm nhiều nhất hai lần, mỗi lần không thể vượt qua mười cái.
Một lần Trung thu, một lần ăn tết.
Triệu Mỹ Hoa nếu dám cho nhiều hơn, được, trong những ngày kế tiếp, Triệu Mỹ Hoa không được ăn trứng gà, những quả trứng bị đưa đi cho đó là từ số trứng sẽ vào bụng Triệu Mỹ Hoa tiết kiệm mà ra.
Triệu Mỹ Hoa từ trong miệng mình móc ra đưa cho Triệu gia, Lâm Kiến Cường dĩ nhiên đồng ý. Nhưng nếu muốn từ miệng bốn cha con bọn họ móc ra một cái đưa đi cho người nhà họ Triệu, thì Lâm Kiến Cường nói luôn: Không thể!
Bởi vậy, với Lâm Đại Bảo, nó đương nhiên biết bà nội tốt với mình hơn bà ngoại rồi.
"Đừng khóc, chúng ta cùng ở lại nhà bà." Lâm Đại Bảo nắm lấy bàn tay của Lâm Tiểu Hoa bốn tuổi.
Đối với đứa em gái duy nhất này, Lâm Đại Bảo vẫn rất săn sóc: "Mẹ, mẹ về đi, hôm nay ba người bọn con đều muốn ở lại nhà bà nội."
"Mẹ không đồng ý!" Bình thường lúc chị ta dẫn ba đứa nhỏ về nhà ngoại, Tiểu Hoa rất nghe lời chị, chưa từng phàn nàn gì về nhà bà ngoại, Nhị Bảo chỉ cần dỗ dành đôi chút cũng sẽ khen nhà bà ngoại rất tốt.
Còn Lâm Đại Bảo, từ lúc nó bắt đầu hiểu chuyện, Triệu Mỹ Hoa thực sự chẳng có cách nào bắt nó nghe lời cả.
Hỏi nó, bà nội tốt hay là bà ngoại tốt, Lâm Đại Bảo đáp, bà nội tốt.
Cứ lỗi lần Lâm Đại Bảo trả lợi như vậy, Triệu gia, đặc biệt là bà ngoại Triệu đều xấu hổ không chịu được, Triệu Mỹ Hoa tức tối: "Con có sống cùng bà nội đâu, sao bà nội lại tốt hơn bà ngoại được chứ? Đừng có nói bậy!”
Lâm Đại Bảo: "Bà nội con rất tốt, mẹ không đem trứng gà qua cho nhà bà nội, nhưng bà nội vẫn cho con ăn trứng gà. Mẹ cầm trứng gà cho nhà bà ngoại, bà lại chẳng cho con ăn gì cả.”
Lâm Đại Bảo kiểu nói này, bà ngoại Triệu dù đau thịt cũng chỉ có thể từ trong phần dành cho cháu nội mình chia cho cháu ngoại một ngụm.
Dù sao về sau con gái bà có thể cầm bao nhiêu thứ về thì phải xem thái độ của đứa cháu trai lớn này.
Thật vất vả nấu xong trứng gà cho Lâm Đại Bảo ăn, Lâm Đại Bảo lúc này dù sao cũng nên cảm thấy nhà bà ngoại tốt hơn so với nhà bà nội chứ nhỉ?
Ai biết được, đến khi ăn xong trứng gà, Lâm Đại Bảo mới trả lời: "Vẫn là bà nội cháu tốt hơn."