Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 106 - Chương 106.

Chương 106. - Chương 106. -

Bà ngoại Triệu nhỏ máu, sói mắt trắng, sớm biết vậy đã không nấu quả trứng gà này cho mày ăn, ăn trứng gà của bà ta rồi mà còn nói họ Lâm tốt, quả nhiên cùng họ Lâm mới là người một nhà, cháu ngoại thật sự không thể so với cháu nội của bà ta được.

Triệu Mỹ Hoa gấp gáp: "Bà ngoại cũng cho con ăn trứng gà rồi, sao lại là bà nội tốt hơn bà ngoại?"

Dù là trả lời nước đôi cả hai bà đều tốt, so ra vẫn hơn câu trả lời này của Đại Bảo. Nó cứ như vậy làm chị ta chẳng còn mặt mũi nào trước mặt người nhà mẹ đẻ cả, mẹ sẽ cho rằng chị ta không biết dạy con.

Lâm Đại Bảo cũng không sợ Triệu Mỹ Hoa, cho dù là ở nhà bà ngoại thì sao chứ, nó là đứa lớn gan mà: "Bà nội cho con ăn mấy quả cơ, bà ngoại chỉ cho con ăn một quả, lại còn là trứng mẹ xách tới nữa.”

Nói xong, cũng không chờ nhóm người lớn kịp phản ứng, Lâm Đại Bảo đã chạy tót ra ngoài.

Đến giờ phút này, người nhà họ Triệu cũng đã rõ ràng, Lâm Đại Bảo đã lớn lên hiểu chuyện rồi, không còn giống như lúc nhỏ, Triệu Mỹ Hoa nói cái gì nó liền tin cái đó nữa.

Vì chuyện này, trong lòng Triệu Mỹ Hoa rất không thoải mái, cảm thấy con trai không còn nghe lời mình, lại quá thân thiết với mẹ Lâm.

Chị ta nhịn không được hoài nghi, có phải là mẹ Lâm đã nói lời gì không nên nói với Lâm Đại Bảo, nên mới khiến thằng bé có địch ý với nhà mẹ đẻ của chị ta như vậy hay không.

Triệu Mỹ Hoa vốn đã rất ghét chuyện Lâm Đại Bảo thân thiết với mẹ Lâm rồi, bây giờ, sau khi nghe nó nói muốn mang theo hai đứa em cùng ở lại nhà mẹ Lâm một đêm, Triệu Mỹ Hoa chỉ muốn cướp người về cho khỏi phiền lòng.

Lâm Đại Bảo đã lớn, chạy lại nhanh, cho nên chị ta không tài nào bắt được thằng bé. Lâm Nhị Bảo chỉ nhỏ hơn Lâm Đại Bảo mấy tuổi, mỗi ngày lại đi theo anh nó chạy chơi bên ngoài, hai anh em chân chạy chẳng khác gì nhau, Triệu Mỹ Hoa hữu tâm vô lực.

Thế là, Triệu Mỹ Hoa chỉ có thể ôm lấy đứa con gái nhỏ Lâm Tiểu Hoa rồi quát: "Hai đứa chúng mày, đều theo mẹ về ngay. Đứa nào không theo mẹ về, đến lúc đó bị ba đánh thì đừng có trách."

Lâm Đại Bảo cứng đầu cứng cổ: "Ba thương con lắm, còn lâu ba mới đánh con. Mẹ giỏi thì giờ mẹ kêu ba đến đánh con đi. Con không về, con không về, mẹ đến bắt con này, đến đi đến đi..."

Nói rồi, Lâm Đại Bảo còn le lưỡi nhăn mặt với Triệu Mỹ Hoa, thật sự là không sợ tức chết mẹ ruột của nó.

Trần Ái Ân chọc chọc cái bụng nhỏ đang ưỡn ra của Dương Dương: "Dương Dương à, con không được học theo anh họ đâu nhé, con phải làm một bé ngoan biết nghe lời đấy, biết chưa nào?"

Trên mặt Dương Dương trét không ít lòng đỏ trứng gà, cu cậu cười khoe cái mặt loang lỗ như mèo hoa với Trần Ái Ân, như là muốn nói, ma ma, Dương Dương ngoan lắm.

Triệu Mỹ Hoa quả nhiên bị Lâm Đại Bảo chọc cho tức giận đến không thở nổi: "Không tin đúng không, giỏi lắm, mày cứ chờ đấy. Bây giờ mày về với mẹ, mẹ cam đoan không nói gì với ba mày. Chờ đến lúc ba mày đến bắt mày về, ba mày có muốn đánh mày thì cũng đừng có chạy sau lưng mẹ mà núp, mẹ không giúp mày nữa đâu."

Lâm Đại Bảo quay người, chổng mông vào mặt mẹ nó: "Con không cần mẹ giúp, cũng chẳng núp sau lưng mẹ làm gì, con có bà nội rồi nhé.”

"..."

Triệu Mỹ Hoa hét lên một tiếng tức tối rồi kẹp lấy đứa con gái nhỏ đang gào khóc, quay lưng đi thẳng về nhà.

Triệu Mỹ Hoa nghe hai đứa con út báo tin Trần Ái Ân đánh Lâm Đại Bảo, vì muốn giúp Lâm Đại Bảo mà gấp gáp chạy hùng hục tới. Không nghĩ tới, cuối cùng chị ta vậy mà lại bị đứa con ruột Lâm Đại Bảo chọc cho tức giận bỏ về.

Nhớ đến vẻ mặt xanh mày xám của Triệu Mỹ Hoa lúc rời đi, Trần Ái Ân không nhịn được nghĩ, con trai do một tay chị ta nuôi lớn, giờ nó như vậy thì biết trách ai đây.

"Bà nội, hôm nay cháu và Nhị Bảo cùng ngủ với bà nha."

Mẹ Lâm sờ sờ đầu Lâm Đại Bảo, vui vẻ không thôi: "Được được, vậy hôm nay Đại Bảo, Nhị Bảo ngủ cùng với bà nội. Nửa đêm có khóc không, có tỉnh dậy đòi ba mẹ không đây?”

Lâm Đại Bảo dùng tay áo lau mặt: "Cháu lớn rồi, còn lâu cháu mới đòi ba me. Bà nội, lúc ở nhà, cháu đã ngủ một mình từ sớm rồi.”

Lâm Nhị Bảo cũng vỗ ngực cam đoan: “Cháu cũng thế, cháu cũng ngủ một mình, không ngủ với ba mẹ đâu bà ạ.”

Trong ba đứa nhỏ thì chỉ có Tiểu Hoa là vì tuổi còn nhỏ nên mới ngủ cùng ba mẹ nó.

"Thật vậy sao, thì ra Đại Bảo, Nhị Bảo của bà dũng cảm thế cơ à. Đi thôi, hôm nay các đứa đều ngủ cùng bà nội, cơm tối bà nội nấu đồ ăn ngon cho hai đứa.”

Có thể ngủ cùng hai đứa cháu ruột một đêm làm cho mẹ Lâm vui mừng đến nổi khóe mắt cũng có chút ẩm ướt. Đối với mẹ Lâm mà nói, Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị bảo mới thật sự còn con cháu nhà họ Lâm, còn Dương Dương thì không.

Trần Ái Ân vốn là cảm thấy thương cảm cho Dương Dương, muốn hôn mặt thằng bé một cái. Suy nghĩ của mẹ Lâm đối với Dương Dương cô có thể thấu hiểu, nhưng cô và Lâm Kiến Quốc sẽ không như vậy.

Chỉ là, đối mặt với khuôn mặt nhỏ càng ngày càng lem luốc vụn trứng gà của thằng bé, Trần Ái Ân không sao hạ môi được: "Dương Dương, mẹ mang con đi rửa mặt, rửa tay nhé."

Dương Dương gật gật đầu, hai chân giãy đành đạch, lại muốn xuống đất tự đi.

Nó không thích bị bế đâu, nó muốn tự mình đi cơ.

"Đại Bảo, cháu đang nhìn gì thế?" Thấy Lâm Đại Bảo nhìn chằm chằm vào hai mẹ con Trần Ái Ân và Dương Dương, mẹ Lâm hỏi một câu, "Không phải là vừa mới gây chuyện chọc giận thím nhỏ, bây giờ lại muốn xin lỗi thím nhỏ, cùng chơi với em họ cháu sao? Cháu vừa bảo mình lớn rồi cơ mà, vậy thì phải phóng khoáng một chút, đi đi.”

Bình Luận (0)
Comment