Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 107 - Chương 107.

Chương 107. - Chương 107. -

Lâm Đại Bảo uốn éo người: "Một thằng bé còn chưa cai sữa, so với em gái cháu còn phiền phức hơn, cháu còn lâu mới muốn chơi với nó.”

"Vậy cháu..." Nhìn chằm chằm thím nhỏ cháu làm gì?

Không đợi mẹ Lâm hỏi xong, Lâm Đại Bảo đã chạy bước lớn đến trước mặt Trần Ái Ân, bá đạo nói: "Mặt cháu cũng bẩn, rửa giúp cháu đi!"

Trần Ái Ân tức giận nói: "Nước ở ngay một bên đấy, tự mình rửa đi!"

"...Thím là người lớn, cháu là trẻ con, không phải thím nên rửa cho cháu à?”

"Người lớn có nhiều lắm, cháu tìm người khác đi."

"Cháu chỉ muốn thím giúp thôi!" Lâm Đại Bảo lại nổi tính ương bướng, không chịu bỏ qua, tay vồ một cái, muốn lật chậu nước của Trần Ái Ân.

Trần Ái Ân bĩu môi một cái: "Quên vừa bị đánh như thế nào rồi đúng không?"

Lâm Đại Bảo bị dọa đến co tay lại, bực bội đỏ ngầu cả mắt.

Cảm giác cứ như là mình lấy lớn hiếp nhỏ làm Trần Ái Ân đau đầu không thôi: "Muốn thím giúp cháu lau mặt?"

"Ừm."

"Em cháu còn nhỏ cho nên thím mới phải lau mặt cho nó, không phải cháu đã lớn rồi à, sao lại không thể tự mình rửa mặt thế?"

"..." Lâm Đại Bảo không trả lời.

"Cháu muốn thím giúp mà lại làm thái độ này sao? Thím là gì của cháu?”

"Thím nhỏ.” Lâm Đại Bảo nhẹ nhàng nói một câu.

"Nói quá nhỏ, thím nghe không rõ."

"Thím nhỏ!" Một tiếng này, đủ to rồi chứ.

Lúc này, Trần Ái Ân mới một lần nữa vò lại khăn mặt: “Ngẩn mặt lên.” Lúc lau mặt cho Dương Dương, Trần Ái Ân ngồi xổm để lau, nhưng khi lau mặt cho Lâm Đại Bảo, cô chỉ có thể cúi người rồi để Lâm Đại Bảo ngẩn mặt lên thôi.

"Mẹ!" Cảnh này lại khiến cho Dương Dương không vui, nó túm lấy quần Trần Ái Ân rồi kéo kéo tay cô, "Me, co co." Mẹ là của con!

Cũng may động tác của Trần Ái Ân rất nhanh nhẹn, hơn nữa mặt của Lâm Đại Bảo cũng sạch sẽ hơn mặt Dương Dương nhiều, nên trước khi cu cậu Dương Dương nổi máu bá vương, cô đã lau mặt xong cho Lâm Đại Bảo: "Được rồi, mặt cháu sạch sẽ rồi đó."

Lâm Đại Bảo mở to mắt: "Thế là sạch rồi?"

"Sạch rồi, không tin cháu soi mặt vào chậu nước nhìn đi."

Lâm Đại Bảo vậy mà thật sự soi mặt vào chậu nước kiểm tra, kỳ thật nước có gợn sóng, cũng không thế nào thấy rõ ràng được.

Lâm Đại Bảo gọi Lâm Nhị Bảo qua: "Nhị Bảo, mày xem giúp anh, mặt anh sạch chưa?”

"Anh ơi, sạch rồi á."

"Không đau." Lâm Đại Bảo sờ lên mặt mình, chỉ cảm thấy rất khó mà tưởng tượng nổi .

Lâm Đại Bảo lúc nhỏ không thể tự mình rửa mặt, đều là Triệu Mỹ Hoa rửa mặt cho nó, cũng từ đó mà nó thành ra rất ghét rửa mặt.

Không có cách nào, Triệu Mỹ Hoa tự rửa mặt cho mình dùng sức như thế nào, lúc rửa mặt cho Lâm Đại Bảo cũng dùng sức như vậy. Thế nhưng trẻ con da mặt mỏng, chịu không nổi lực mạnh như vậy, chúng sẽ cảm thấy đau, xót, và dĩ nhiên là không vui vẻ rồi .

Vậy mà vừa nãy, Lâm Đại Bảo nhìn thấy lúc Trần Ái Ân rửa mặt cho Dương Dương thì Dương Dương lại cười hì hì, không tránh không né, thỉnh thoảng còn ngọt ngào hô một tiếng "mẹ" làm Lâm Đại Bảo cảm thấy rất kì quái.

Nó thà tự mình rửa cũng không muốn để mẹ nó giúp, thế mà thằng nhỏ con hoang này lại vui vẻ như vậy, không đau hả?

Vì muốn biết rõ ràng đáp án nên dù phải mất mặt gọi Trần Ái Ân là thím nhỏ, Lâm Đại Bảo cũng phải đích thân thử một lần, ai biết được, vậy mà thật sự không đau, còn rất thoải mái nữa chứ. Nó còn chưa có cảm giác rõ ràng thì mặt đã lau xong rồi.

Trần Ái Ân cũng không biết Lâm Đại Bảo đang xoắn xuýt cái gì: "Mẹ, buổi tối hôm nay mẹ chuẩn bị làm món gì vậy?"

Cô thì ăn gì cũng được, nhưng tối nay còn có Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo ở lại ăn cơm thì chắc chắn bữa tối sẽ không thể qua loa rồi.

Lâm Đại Bảo không chút nghĩ ngợi mà rống lên một câu: "Bà nội, cháu muốn ăn thịt!"

"Cháu cũng muốn!" Thịt so đồ ăn khác ăn ngon hơn nhiều.

"Được, buổi tối hôm nay làm thịt cho mấy đứa." Mẹ Lâm nhớ là trong nhà còn một chút xương sườn, vậy thì hôm nay liền nấu luôn. "Đúng rồi, Đại Bảo, thím nhỏ của cháu nấu ăn rất ngon đấy, món thịt tối nay để thím nhỏ cháu làm có được không?"

Khó có được cháu trai lớn, cháu trai nhỏ đều ở lại, mẹ Lâm chẳng những muốn cho hai đứa nhỏ có ăn, mà còn hy vọng bọn nó được ăn ngon, vui vẻ.

Nhị Bảo không như Đại Bảo, nó nhanh chân chạy đến trước mặt Trần Ái Ân: "Thím nhỏ ơi, thím làm món ngon cho cháu nhé, cháu thích ăn thịt."

Mẹ Lâm cũng đã mở miệng, Trần Ái Ân đương nhiên không tiện từ chối: "Được, thím nhỏ sẽ làm một món dễ ăn một chút nhé."

Lâm Đại Bảo nhìn thấy Trần Ái Ân đáp ứng Lâm Nhị Bảo, cũng nói theo một câu: "Còn phải làm nhiều một chút, cháu ăn nhiều lắm, làm ít, ăn không đủ."

Trần Ái Ân không đáp.

Lâm Đại Bảo chạy tới trước mặt Trần Ái Ân: "Vì sao Nhị Bảo nói chuyện với thím thì thím trả lời, còn cháu nói với thím, thím lại làm lơ cháu thế?"

Trần Ái Ân : "Thím và Dương Dương chẳng làm gì chọc giận cháu cả, không phải cháu cũng muốn đánh hai mẹ con thím sao? Cháu bắt nạt người khác như vậy, tại sao thím lại phải để ý cháu chứ?”

"Cháu là trẻ con, thím là người lớn, người lớn sao có thể so đo với trẻ con được?”

"Cháu còn gọi thím là người phụ nữ xấu xa nữa chứ, nếu như thím là người xấu thì thím thích so đo với trẻ con đấy, thím hẹp hòi lắm cháu ạ.”

Trần Ái Ân nói như vậy, Lâm Đại Bảo không biết phải làm sao: "Vậy giờ thím muốn thế nào?"

"Chẳng muốn thế nào cả."

Bình Luận (0)
Comment