Lâm Nhị Bảo nghĩ đến món thịt tối nay còn phải dựa vào tay nghề của Trần Ái Ân nên cậu nhóc vội vàng chạy đến trước mặt cô hứa hẹn: “Thím nhỏ ơi, cháu, cháu không đánh thím, cũng không đánh em họ, cháu ngoan.”
"Về sau cũng không được đánh!" Không đánh? Chân của cô đến bây giờ còn đau đây này, đều là bị Lâm Nhị Bảo và Lâm Tiểu Hoa cùng nhau đá vào.
Nhưng hai đứa nhóc này đều là vì nghe lời Lâm Đại Bảo, Lâm Đại Bảo mới là đứa đầu sỏ gây chuyện.
Lâm Nhị Bảo gật gật đầu: "Về sau cũng không đánh, cháu chơi dây lụa với em họ!"
"Nhị Bảo muốn chơi với em à, Nhị Bảo thật ngoan." Mẹ Lâm vui mừng không thôi, bà đã nói mà, cháu bà sao có thể là đứa trẻ hư được, chỉ là do không có người dạy bảo tử tế thôi.
"Hừ!" Thấy ai ai cũng đều chỉ khen Nhị Bảo, không để ý tới mình, Lâm Đại Bảo hừ một tiếng, tức giận.
Trần Ái Ân làm như không thấy Lâm Đại Bảo, xoay người nói chuyện với Lâm Nhị bảo: "Nhị Bảo, giờ cháu chơi cùng em họ còn thím nhỏ sẽ đi nấu món thịt thật ngon cho cháu nhé, được không nào?"
Lâm Nhị Bảo dắt tay Dương Dương: "Thím nhỏ, thím nhanh đi nấu thịt đi. Cháu giúp thím trông em, cháu trông em giỏi lắm đấy."
Lúc Tiểu Hoa còn bé, Lâm Nhị Bảo cũng đã từng giúp mẹ trông em rồi, dù chỉ là dùng mắt nhìn, nhưng chỉ cần Tiểu Hoa có gì khác lạ thì nó liền chạy đi tìm người lớn ngày, dù thế nào thì cũng coi như là có kinh nghiệm rồi.
Dương Dương còn nhỏ, dù là có Lâm Nhị Bảo chơi cùng thì mẹ Lâm cũng không thể thật sự yên tâm để mấy đứa bé cùng chơi với nhau mà không có người lớn trông được.
Trần Ái Ân thì bận rộn nhóm lò, còn mẹ Lâm thì ngồi trong sân, một bên làm đế giày cho Lâm Kiến Quốc, một bên nhìn Lâm Nhị Bảo dẫn Dương Dương tập đi quanh sân: "Đại Bảo à, sao không cùng chơi với hai em hả cháu?"
Lâm Đại Bảo thở phì phò: "Thím nhỏ có nhờ cháu giúp trông em đâu, cháu còn lâu mới giúp.”
Huống chi, đứa em này còn nhỏ hơn cả Tiểu Hoa nữa, không biết nói chuyện, đi đường còn lảo đảo nghiêng ngã, Lâm Đại Bảo làm gì có kiên nhẫn mà chơi với Dương Dương chứ.
"Vậy cháu qua ngồi bên người bà nội đi, cùng bà nội sưởi nắng nào."
Lúc đầu Lâm Đại Bảo còn trông cậy vào mẹ Lâm khuyên nó thêm vài câu, sau đó nó sẽ "miễn cưỡng" đi qua chơi cùng Dương Dương.
Ai mà ngờ, mẹ Lâm lại bỏ qua như vậy.
Lâm Đại Bảo sĩ diện, vậy nên chỉ có thể hai tay ôm mặt chống cằm, cực kỳ mất hứng ngồi bên cạnh mẹ Lâm, trừng mắt nhìn Dương Dương chơi đuổi bắt với Lâm Nhị Bảo, trong lòng không nhịn được mắng một câu: Phản đồ.
"Thơm quá hà." Sau khi cùng chơi với Dương Dương một hồi, mùi thịt nấu lên thơm phức bay đến mũi Lâm Nhị Bảo, thơm đến nổi nước bọt nó đều chảy hết cả ra.
Lâm Nhị Bảo dẫn Dương Dương đi ra sau bếp: "Thím nhỏ ơi, thím đang làm món gì ngon vậy?"
"Làm cho mấy đứa món thịt kho tàu."
Lâm Nhị Bảo nuốt nước bọt liên tục, cùng Dương Dương đứng một chỗ trừng mắt khát vọng mà nhìn Trần Ái Ân không rời, chọc cô cười ha hả.
Đây đâu phải là hai đứa nhỏ chứ, rõ ràng là hai con husky đang chờ cơm.
Trần Ái Ân kẹp hai khối thịt, cho hai đứa bé mỗi người một khối: "Nhị Bảo, thổi cho nguội đi rồi mới ăn biết không?"
"Ừm vâng." Lâm Nhị Bảo đã sớm không chờ nổi mà cắn một miếng, dù là thịt nóng muốn phỏng miệng nhưng cu cậu cũng không nỡ đem miếng thịt nhả ra.
Còn Dương Dương, Trần Ái Ân cũng không dám để nó tự ăn, cô thổi miếng thịt một hồi lâu, thổi đến nổi Dương Dương đều đã chờ sốt ruột, không nhịn nổi níu lấy tay cô, mới đem miếng thịt bỏ vào trong miệng thằng bé.
Dương Dương biết nói cũng không tính là sớm, biết đi cũng vậy, nhưng răng lợi thì so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi mọc nhanh hơn nhiều.
Một khối thịt nhỏ như vậy, Dương Dương cứ dùng hai cái răng cửa như hai hạt gạo đó gặm cả buổi.
"Mẹ, ăn cơm thôi." Chờ sau khi đồ ăn đều đã nấu và dọn lên bàn, Trần Ái Ân mới gọi mẹ Lâm tới dùng cơm. Lâm Đại Bảo dĩ nhiên là cũng đi theo bên người mẹ Lâm cùng vào. Nhưng lúc tiến vào, ánh mắt nó nhìn Trần Ái Ân đầy bụng u oán, ánh mắt nhìn qua Lâm Nhị Bảo cũng chẳng tốt đẹp hơn mấy phần, doạ cho Lâm Nhị Bảo – người vừa bị Trần Ái Ân dùng một miếng thịt thu mua, sợ hết hồn phải chạy lại núp sau lưng cô tránh né, còn nhỏ giọng gọi một tiếng “thím nhỏ”.
Trần Ái Ân vỗ vỗ bả vai Lâm Nhị Bảo để cu cậu đừng sợ, cô và bà nội đều ở đây.
Lúc ngồi vào bàn ăn cơm, Lâm Nhị Bảo còn cố ý ngồi một bên Trần Ái Ân, chọn một chỗ cách Lâm Đại Bảo xa chút.
Bình thường hai anh em tình cảm tốt biết bao, đặc biệt là Lâm Nhị Bảo cực kỳ gần gũi với Lâm Đại Bảo.
Nhìn chỗ ngồi của mấy đứa cháu, mẹ Lâm hỏi: "Nhị Bảo à, không phải cháu thích anh Đại Bảo nhất à? Sao hôm nay không ngồi với anh Đại Bảo của cháu vậy?"
Lâm Nhị Bảo bưng chén cơm của mình: "Hôm nay cháu ngồi với thím nhỏ."
Nó sợ nếu ngồi cùng anh cả, ảnh sẽ đánh nó mất.
Mới 5 tuổi, Lâm Nhị bảo làm sao biết đạo lý chạy được hòa thượng không chạy được miếu, hiện tại nó không ngồi cùng thì có thể nhất thời trốn được Lâm Đại Bảo. Nhưng đến ban đêm, lúc đi ngủ, hai anh em nằm trên một cái giường, lúc ấy Lâm Nhị Bảo còn có thể chạy được không?
"Nhị Bảo với thím nhỏ thân thật đấy." Mẹ Lâm hài lòng."Nhị Bảo, thím nhỏ tốt lắm à, sao con lại thích thím nhỏ thế?"
Lâm Nhị Bảo ngoan ngoãn mà gật đầu: "Thím nhỏ không mắng chửi người khác, mà còn nấu thịt ăn rất ngon nữa."
Lâm Đại Bảo: "Thím ấy đánh người!"
Không mắng chửi người thì sao, đánh người so với mắng chửi người càng đáng sợ hơn đó, biết không hả?