Lâm Nhị Bảo nhìn nhìn Lâm Đại Bảo, lại sờ soạng mông mình một cái, vội vàng quay qua lấy lòng Trần Ái Ân, mặt cười hiền lành: "Thím nhỏ ơi, cháu ngoan lắm, cháu chơi dây lụa với em đó, thím không đánh Nhị Bảo nha."
Trần Ái Ân cười theo: "Đúng, chỉ cần Nhị Bảo là bé ngoan, thím nhỏ sẽ không đánh Nhị Bảo đâu. Phàm là bé ngoan, thím nhỏ đều không đánh ."
Lâm Đại Bảo tổn thương: "Cho nên thím chỉ đánh cháu?"
Trần Ái Ân: "Ai chỉ đánh cháu? Thím không đánh bé ngoan, nhưng bé hư thì thìm sẽ đánh!"
Nghĩ nghĩ, Trần Ái Ân lại quay đầu giáo dục Lâm Nhị Bảo: "Nhị Bảo à, em bé còn nhỏ, ăn cái gì cũng phải từ từ. Về sau cháu thấy em đang ăn thì tuyệt đối đừng kéo em, cũng đừng dọa em, đùa em nhé. Vạn nhất đồ ăn kẹt lại trong cổ họng của em bé, nuốt không trôi, sẽ xảy ra bệnh rất nghiêm trọng đó."
Lâm Nhị Bảo không ý nghĩa của từ chết, nhưng nó hiểu từ bệnh này.
Hai tháng trước, Lâm Nhị Bảo mới bị cảm mạo nóng sốt, lúc bị bệnh rất khó chịu, Lâm Nhị Bảo đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi ấy.
Trong lòng nó sợ hãi mà nhìn Dương Dương: "Em họ, bị bệnh khó chịu lắm, thịt cũng không thể ăn. Thím nhỏ, cháu không đùa với em nữa. Có phải vì hôm nay anh cháu dọa em bé cho nên thím nhỏ mới đánh anh cháu không?"
"Đúng vậy, Nhị Bảo thật thông minh."
Lâm Đại Bảo xuất hiện ngay lúc Dương Dương đang ăn trứng gà thật sự đã đem Trần Ái Ân dọa chảy mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người.
Vạn nhất Dương Dương thật sự mắc nghẹn trứng gà, cô cũng không biết mình có thể giải quyết vấn đề, cứu được Dương Dương hay không nữa.
Đau lòng, muốn thiên vị, cho thằng bé ăn chút đồ ăn ngon, lại còn phải lo lắng sợ thằng bé bị nghẹn, Trần Ái Ân cảm thấy, có lẽ đây chính là tâm trạng của người làm mẹ.
Lâm Đại Bảo cảm thấy miếng thịt mới cắn trong miệng không còn ngon như trước nữa, nó nhịn không được nói một câu: “Cháu không cố ý!”
"Không cố ý? Bắt nạt em nhỏ thì không phải là đứa trẻ ngoan, nhưng trẻ con mà nói dối thì cũng không ngoan đâu!”
Lâm Đại Bảo vội vàng: "Cháu đúng là định bắt nạt nó, nhưng cháu không muốn hại nó bị bệnh đâu. Cháu đâu có biết lúc nó ăn mà doạ nó sẽ hại nó sinh bệnh!”
"Đại Bảo à, Dương Dương là em trai cháu, cháu không muốn hại Dương Dương sinh bệnh thì về sau cũng không được bắt nạt em nó đâu đấy, biết chưa?" Cuối cùng cũng biết rõ ngọn nguồn của màn kịch náo loạn kia, mẹ Lâm giật mình kêu lên.
Bọn trẻ cũng không còn nhỏ nhưng lại không hiểu chuyện, chúng không biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Thế nên người lớn nhất định phải giải thích rõ ràng cho bọn trẻ, để phòng ngừa lại phát sinh những tình huống nguy hiểm tương tự.
Mẹ Lâm thở dài, bà thực sự không rõ, bình thường Kiến Cường và Triệu Mỹ Hoa đến cùng là dạy con như thế nào nữa.
Lâm Đại Bảo lớn tiếng nói: "Không thèm bắt nạt nó, ai muốn bắt nạt một thằng nhóc vẫn còn bú mẹ chứ, không có ý nghĩa!"
Mông của nó đến giờ còn đau đây này, nó còn lâu mới chịu bị đánh thêm lần nữa.
Dù bị điểm tên nhưng Dương Dương vẫn như cũ, chẳng hay biết gì mà cầm cục thịt lúc nãy lên gặm đầy một miệng dầu, hoàn toàn không biết mình bị người ta chê.
------
Giường của mẹ Lâm lúc trước xây rất lớn, nên ngoại trừ bà nằm ngoài, bên trong có xếp thêm Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo cũng vẫn còn dư dả.
Nằm trên giường, Lâm Nhị Bảo cười ha hả nói với Lâm Đại Bảo: "Anh, thím nhỏ nấu thịt ăn ngon ghê hén. Nếu ngày mai, ngày mai ngày mai vẫn được ăn thịt của thím nhỏ làm thì thật tốt biết bao."
"Nằm mơ à?" Lâm Đại Bảo đẩy Lâm Nhị Bảo một cái. Nó cũng không có khái niệm về thời gian rõ ràng lắm, nhưng nó cũng biết, hôm nay đã ăn rồi, vậy thì lần tiếp theo lại được ăn thịt phải rất lâu rất lâu về sau nữa, "Lâm Nhị Bảo, mày là phản đồ."
Lâm Nhị bảo: "Em là anh hùng nhỏ, em không phải là phản đồ!"
"Mày chính là phản đồ, mày cùng chơi với thằng con hoang, còn ngồi cùng bà thím xấu xa nữa, mày chính là phản đồ." Phản bội nó!
Lâm Nhị Bảo mặt đỏ bừng lên, nước mắt rơi tí tách: "Anh xấu lắm, em đâu có làm gì anh. Đó không phải là con hoang, đó là em trai em, còn thím nhỏ cũng không phải là bà thím xấu xa, thím ấy cho chúng ta ăn thịt còn gì. Anh dám mắng em là phản đồ, em ghét anh, em không ngủ với anh nữa, em muốn tìm thím nhỏ cơ!"
Rửa chân xong đi vào nhà thì mẹ Lâm nghe thấy tiếng Nhị Bảo khóc: "Nhị Bảo, làm sao vậy, vì sao lại khóc, có phải cháu nhớ mẹ không?"
Đây thế nhưng lại là lần đầu mẹ Lâm ngủ cùng cháu trai lớn, cháu trai nhỏ của mình, bà có chút căng thẳng, một chút kinh nghiệm cũng không có.
Cứ nghĩ là mấy đứa nhỏ trước đây đều ngủ cùng Triệu Mỹ Hoa nên có thể là Lâm Nhị bảo nhớ mẹ rồi.
Mẹ Lâm có chút do dự, nếu không thì, thừa dịp bây giờ trăng còn sáng, bà nhanh chút đem Nhị Bảo đưa về? Cũng không thể để Nhị Bảo cứ khóc mãi vậy được?
Nhưng nếu bây giờ bà đưa Nhị Bảo về, có khi nào Đại Bảo cũng đòi cùng về theo, không ngủ lại với bà nữa?
Không đợi mẹ Lâm do dự nên lựa chọn phương án nào, Nhị Bảo đã xuống giường đi giày vào: “Cháu muốn ngủ với thím nhỏ, anh cả xấu lắm, anh ấy mắng cháu là phản đồ, cháu không muốn chơi với ảnh nữa đâu.”
Nói đoạn, Lâm Nhị Bảo lạch bạch chạy đi tìm Trần Ái Ân .
Lúc Trần Ái Ân nghe Lâm Nhị bảo nói muốn ngủ cùng cô, cô có chút ngơ ngác: "Muốn ngủ ở đây với thím nhỏ à?"
"Ừm, thím nhỏ, cháu cùng thím và em bé ngủ chung nha."
"...Được thôi, cháu nhanh vào đi, đóng cửa kẻo lạnh."