Thấy Lâm Nhị Bảo như con khỉ nhỏ cọ rơi giày, bò lên giường, cởi quần áo xuống rồi đắp chăn lên, Trần Ái Ân hỏi một câu: "Nhị Bảo à, ban đêm cháu có đi nhà xí không… Không phải, ban đêm cháu có muốn đi tiểu không? Cháu thích ngủ bên ngoài hay bên trong?”
Lâm Nhị Bảo nằm trong chăn, có chút hưng phấn: "Ừm, ban đêm cháu sẽ dậy đi tiểu một lần, cháu thích ngủ bên trong." Chăn của thím nhỏ mền thơm quá à.
"Vậy thì tốt, Nhị Bảo ngủ bên trong, em nhỏ ngủ bên cạnh cháu, thím nhỏ ngủ ngoài cùng, bảo vệ hai người các cháu, có được không nào?"
"Được ạ."
Nhìn thấy Lâm Nhị Bảo vui vẻ như vậy, Trần Ái Ân chỉ cảm thấy kỳ quái.
Không phải đều nói trẻ con rất bám mẹ sao, đặc biệt là những lúc trời tối như bây giờ.
Vừa nãy nghe thấy tiếng khóc của trẻ con truyền ra từ phòng mẹ chồng, cô còn tưởng rằng hai đứa nhỏ nhớ mẹ đòi về nhà nữa chứ, ai biết được lại thấy Lâm Nhị Bảo với hai hàng nước mắt còn chưa khô chạy qua phòng cô.
Trần Ái Ân vươn tay vỗ vỗ Lâm Nhị Bảo: "Nhị Bảo ngoan, nhắm mắt lại tranh thủ ngủ sớm, trẻ con phải ngủ sớm mới lớn nhanh được."
Bởi vì phải thay tã cho Dương Dương, Trần Ái Ân có thói quen nửa đêm tỉnh lại một lần.
Trần Ái Ân ôm lấy Dương Dương thay tã cho thằng bé, cũng nhân tiện đánh thức Lâm Nhị Bảo, để nó dậy đi tiểu.
Lâm Nhị Bảo có vẻ là vẫn đang mơ mơ tỉnh tỉnh, lúc mới mở mắt ra, phát hiện đây không phải là nhà mình thì thiếu chút nữa mếu máo khóc to lên rồi.
Trần Ái Ân bị dọa hết hồn, cô vội vàng hô: "Nhị Bảo, tỉnh lại nào, cháu nhìn này, thím nhỏ nè, đây là nhà bà nội cháu. Cháu quên rồi sao? Bụng nhỏ có trướng không, nhanh đi xuỵt xuỵt nào, bé ngoan không thể tiểu trên giường được đâu."
"Thím nhỏ?" Nghe được hai chữ này, Lâm Nhị Bảo coi như cũng có chút phản ứng."Thịt thịt!"
"..." Trần Ái Ân bất đắc dĩ cười, "Ừm, lần sau thím nhỏ lại làm thịt ngon cho Nhị Bảo ăn, giờ Nhị Bảo mau xuống đây xuỵt xuỵt nào."
Nhị Bảo cũng đã 5 tuổi rồi, hẳn là có thể tự mình đi tiểu nhỉ?
Cũng may Lâm Nhị Bảo đúng là có thể tự mình đi tiểu. Xong xuôi, Lâm Nhị Bảo càng tỉnh táo hơn, nhớ được mình đang ở đâu: "Thím nhỏ ơi, cháu buồn ngủ quá, cháu đi ngủ nhé."
"Ừm, cháu nhanh lên ngủ đi."
Chờ Lâm Nhị Bảo an tâm ngủ ngon, Trần Ái Ân mới thở dài một hơi, nửa đêm còn lại, cô hẳn là có thể yên ổn mà ngủ.
----------
"Mẹ, hôm nay mẹ dậy sớm vậy?"
Sáng hôm sau, khi Trần Ái Ân định đi chuẩn bị làm bữa sáng thì thấy mẹ Lâm đã nấu cháo xong rồi, trong không khí thoang thoảng mùi cháo thơm lừng, dụ dỗ người ta thèm ăn.
"Hôm qua mẹ ngủ sớm, người già ngủ ít nên sáng nay cũng dậy sớm hơn." Khí sắc của mẹ Lâm hôm nay rất tốt.
Cũng phải, hôm qua mẹ Lâm được cùng ngủ với cháu trai cả nhà mình, tinh thần dĩ nhiên là không giống mọi ngày rồi.
Trần Ái Ân rửa tay, xào thêm một món ăn: "Mẹ, đêm qua Đại Bảo có quấy mẹ không?"
Nhị Bảo ngủ rất đàng hoàng, theo lý thì Đại Bảo còn lớn hơn Nhị Bảo một chút, chắc hẳn sẽ biểu hiện còn tốt hơn ha.
"Không, Đại Bảo tối qua ngủ cũng rất ngoan." Mẹ Lâm lắc đầu, "Chỉ là hơn nửa đêm thì nó nắm tay mẹ, miệng thì gọi tên Nhị Bảo, kêu Nhị Bảo dậy đi tiểu."
Nghĩ đến thói quên đi tiểu đêm của Nhị Bảo, Trần Ái Ân hỏi: "Thường ngày Nhị Bảo ngủ với Đại Bảo ạ?"
Nếu không, Lâm Đại Bảo làm sao có thể có thói quen gọi Lâm Nhị Bảo đi tiểu đêm được.
Trần Ái Ân hơi ngạc nhiên: "Chị dâu mặc kệ hai đứa nó ạ?"
"Chị dâu con ấy à..." Mẹ Lâm lắc đầu, ra vẻ một lời khó nói hết.
Triệu Mỹ Hoa thực sự thích con trai mình, nhưng từ khi còn chưa lấy chồng ở nhà mẹ đẻ, chị ta tận tâm tận lực chăm sóc cháu trai, sau này lấy chồng sinh con rồi, ngoài miệng một hai con trai cả con trai cả chứ thực tế thì cũng không chăm nó được là bao.
Dù nói là mẹ Lâm không giúp đỡ nuôi con, nhưng trên thực tế, tất cả tã lót của Đại Bảo và Nhị Bảo đều là một tay mẹ Lâm làm giúp cả. Thay tã thì Triệu Mỹ Hoa và Lâm Kiến Cường còn cùng nhau làm, chứ giặt tã thì chỉ có Lâm Kiến Cường và mẹ Lâm giặt thôi.
Khi Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo còn phải bú sữa mẹ, mẹ Lâm cũng không có cách nào giúp đỡ. Chờ mấy đứa nhỏ lớn lên, có thể ăn cơm thì số lần bọn nhỏ qua nhà bà nội cọ cơm nhiều đến không đếm nổi.
Triệu Mỹ Hoa không đặt quá nhiều quan tâm trên người Lâm Đại Bảo nhưng thằng bé vẫn lớn lên khỏe mạnh, vậy nên sau khi sinh Nhị Bảo, chị ta càng chẳng để tâm gì đến nó luôn.
"Lúc Nhị Bảo vừa ra ngủ riêng với Đại Bảo, hay đái dầm lắm, bị Đại Bảo ghét bỏ mãi thôi. Đợt đó Đại Bảo còn thiếu chút nữa là đánh Nhị Bảo rồi đấy chứ. Mùa đông lạnh vậy mà, Nhị Bảo vừa đái dầm là giường kia chẳng thể nào ngủ tiếp được. Về sau mẹ dạy Đại Bảo, lúc nửa đêm thì đánh thức Nhị Bảo dậy để nó đi tiểu, sau đó thì Nhị Bảo sẽ không đái dầm nữa.”
Gọi mãi thì thành thói quen, tối qua Đại Bảo nhất thời không nhớ ra Nhị Bảo ngủ cùng Trần Ái Ân nên mới kéo tay mẹ Lâm gọi Nhị Bảo dậy đi tiểu.
Trần Ái Ân thổn thức không thôi, thằng nhóc Lâm Đại Bảo này còn có thể cứu đươc, chí ít là không giống mẹ nó.
"Mẹ, vẫn là mẹ tốt nhất."
Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo nếu không phải còn có bà nội ở bên bảo ban thì nói không chừng, bây giờ tính tình đã bị Triệu Mỹ Hoa ảnh hưởng, lệch lạc cả rồi.
Mẹ Lâm cười khổ một cái: "Con cho là Kiến Cường vì cái gì hay để ba đứa nhỏ đến chỗ mẹ ăn cơm chứ, thật sự chỉ vì tiết kiệm chút lương thực à?"