Đây chỉ là một nửa nguyên nhân thôi.
Lâm Kiến Cường biết tính tình Triệu Mỹ Hoa không tốt, sợ chị ta đem ba đứa con dạy hư mất nên mới đem ba đứa nhỏ này gửi gắm qua cho bà nội.
Tuy Triệu Mỹ Hoa không cho ba đứa nhỏ ngủ lại nhà mẹ Lâm, nhưng Lâm Kiến Cường biết, bản thân Triệu Mỹ Hoa cũng không quá để ý qua tâm đến chuyện ngủ nghỉ của bọn trẻ.
Mấy đứa con ăn cơm cùng mẹ Lâm, ban ngày thì chạy chơi bên ngoài, ước chừng một ngày cũng chỉ gặp Triệu Mỹ Hoa hai, ba lần, gọi một tiếng mẹ. Mẹ con một ngày tiếp xúc cũng chỉ chừng đó là coi như xong.
Trần Ái Ân nghe mà đau răng, anh cả Lâm Kiến Quốc đến cùng là người kiểu gì vậy trời.
Nói hồ đồ thì, nhìn ba đứa nhỏ lớn lên như giờ mà xem, Lâm Kiến Cường tinh khôn thế cơ mà.
Nhưng nói người thông minh thì, nhìn tính tình Triệu Mỹ Hoa thế kia, Lâm Kiến Cường vậy mà không quản, để chị ta tự tung tự tác.
"Mẹ, anh cả…" Quá kì quái.
Mẹ Lâm thở dài: "Trong lòng Kiến Cường đến giờ vẫn còn oán mẹ đó thôi."
"Oán cái gì?"
"Oán chuyên cuối cùng người làm lính là Kiến Quốc, không phải nó."
Cứ luôn nghe Triệu Mỹ Hoa nói mẹ Lâm bất công, Trần Ái Ân chưa bao giờ nghĩ cái “bất công” mà chị ta nói tới lại liên quan đến chuyện đi lính.
“Nhập ngũ là do quân đội tuyển binh, sao anh cả có thể oán mẹ được?” Cô còn lâu mới tin ở niên đại này mà Lâm Gia có thể dựa vào quan hệ nhờ vả nhét được Lâm Kiến Quốc vào bộ đội.
Mà với cái tính tình đó của Lâm Kiến Quốc, anh thà không làm lính còn hơn là làm loại chuyện đi cửa sau này.
Mẹ Lâm không biết phải nói thế nào, hết thảy đều là trời xui đất khiến, ai sẽ nghĩ là mọi chuyện lại đi theo hướng này chứ.
Ba Lâm chết sớm, để lại mẹ goá con côi bốn người.
Ba Lâm khi còn sống coi trọng nhất chính là đứa con cả Lâm Kiến Cường. Sau khi ba Lâm mất, Lâm Kiến Cường cực kỳ đau buồn, cùng mất đi chí tiến thủ, luôn cảm thấy không biết sống tiếp thế nào.
Lâm Kiến Cường suy sụp nhưng Lâm Kiến Quốc không thể suy sụp theo được, cả nhà còn có mẹ và em gái đang chờ bọn anh nuôi đó.
Thế là Lâm Kiến Quốc chủ động nhận lấy toàn bộ gánh nặng nuôi sống gia đình, mỗi ngày cần cù chăm chỉ xuống đất làm ruộng.
Cũng không phải nói Lâm Kiến Cường hoàn toàn không lao động kiếm sống giống kẻ tàn phế chỉ biết ngồi liệt trong nhà. Anh ta cũng làm, nhưng lúc làm việc thì thái độ uể oải, trì hoãn công việc.
Dù sao cũng là một tập thể lớn, làm nhiều hay làm ít thì cũng được phân chừng ấy công điểm giống nhau, tại sao anh ta phải cố sức cho cực khổ như vậy?
Mẹ Lâm là người thành thật, mặc dù cảm thấy Lâm Kiến Cường làm như vậy không tốt lắm, nhưng lại nghĩ đến tâm tình không vui của đứa con cả, bà chỉ có thể để Lâm Kiến Quốc giúp đỡ Lâm Kiến Cường làm nhiều thêm một chút.
Ai biết chưa đến một năm sau, phía trên truyền xuống nói muốn tới trưng binh.
Được nhập ngũ tốt biết bao. Làm đàn ông, ai mà không có một lần mơ mộng muốn khoác quân trang lên người nào?
Nghe được chuyện tuyển quân, Lâm Kiến Cường và Lâm Kiến Quốc đều cùng đi báo danh.
Kết quả cuối cùng chính là Lâm Kiến Quốc được trúng tuyển còn Lâm Kiến Cường thì không, chỉ có thể trở về tiếp tục làm ruộng.
"Vì sao?" Trần Ái Ân hỏi, "Là do các phương diện khác của anh cả kém hơn sao?"
"Tố chất thân thể không bằng." Mẹ Lâm nói, "Kiến Quốc lao động nhiều hơn Kiến Cường, công việc làm được cũng tốt hơn Kiến Cường. Cấp trên nói, làm lính thì tố chất thân thể phải giống Kiến Quốc vậy. Kiến Cường không được, nó yếu hơn."
Trần Ái Ân im lặng, Lâm Kiến Quốc phải làm nhiều việc hơn, Lâm Kiến Cường lại lười biếng làm ít, khó trách thể chất làm được tốt như Lâm Kiến Quốc: "Cũng bởi vì chuyện này mà anh cả trách mẹ ư? Thật là không biết nói lý!"
Là Lâm Kiến Cường tự mình lười biếng, liên quan gì đến mẹ chồng cô?
Mẹ Lâm cười khổ: "Khi cha bọn nó còn sống thường xuyên nói, dáng dấp Kiến Cường tốt, là hạt giống tốt để nhập ngũ. Cuối cùng Kiến Quốc lại có thể nhập ngũ còn nó thì không, trong lòng nó cũng buồn bực. Nó oán mẹ trước đó không để ý đến nó, nhắc nó siêng năng làm việc. Nếu như nó làm nhiều hơn một chút, như vậy thì người được tuyển đi lính chính là nó chứ không phải Kiến Quốc rồi."
Trần Ái Ân không phản bác được, Lâm Kiến Cường cứ nhất định phải đem trách nhiệm này đẩy lên đầu người khác như vậy thì kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra cái cớ thôi: "Nhưng không phải là bây giờ anh cả đang làm rất tốt trong đội sản xuất sao?”
"Đó là vì sau khi Kiến Quốc đi lính, thái độ của Kiến Cường cũng thay đổi theo, chăm chỉ lao động theo chỉ đạo. Kiến Cường không đọc qua bao nhiêu sách, đã không làm lính được rồi, nếu nó ngay cả làm ruộng cũng không biết thì cuộc sống sau này sẽ ra sao."
Làm một người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, Lâm Kiến Cường nếu muốn sống tốt thì dù sao cũng phải thành thạo một nghề chứ?
Lúc ấy toàn dân bị động, lại không cho phép làm ăn, đã mất đi tư cách làm lính, Lâm Kiến Cường chỉ còn cách phải làm thật tốt con đường còn lại này.
Quả nhiên, sau khi Lâm Kiến Cường luyện được một tay nghề làm ruộng tốt, bắt đầu có người tới cửa làm mối cho hắn, hắn mình lựa chọn muốn cưới Triệu Mỹ Hoa.
"Lúc cha con còn sống rất là thương Kiến Cường, bởi vì ông ấy mất, Kiến Cường mới trở nên như vậy. Bằng không, Kiến Cường cũng không muốn như vậy đâu. Anh cả con trong lòng cũng khổ."