Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 112 - Chương 112.

Chương 112. - Chương 112. -

Mẹ Lâm cũng có chút không vui, "Mẹ chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường, nào có kiến thức như ba con, cái gì mẹ cũng đều không hiểu. Lúc ba con còn sống, mẹ nghe ông ấy. Ba con không còn nữa, mẹ cũng không biết phải làm sao, cũng may là có Kiến Quốc chống đỡ cái nhà này. Nhưng Kiến Cường lại..."

Lâm Kiến Cường trách mẹ Lâm lúc đó không nhắc nhở bảo ban hắn, để hắn tự mình sa ngã buông xuôi như vậy. Nói đến thì, chính mẹ Lâm cũng ít nhiều tự trách mình vì điều đó.

"Thím nhỏ ơi, em bé tỉnh rồi ạ, đang tìm thím đó." Lúc này, Lâm Nhị Bảo đã mang giày, lạch bạch chạy tới tìm Trần Ái Ân , "Thím nhỏ ơi, cháu đói ."

"Nhị Bảo dậy rồi à? Rửa mặt xong là có thể bữa sáng nha, để thím nhỏ vào xem em bé thế nào đã nhé."

Trần Ái Ân về phòng, quả nhiên thấy Dương Dương đã tỉnh, đang từ trong chăn chui ra ngoài. Cả người cu cậu chỉ mặc một lớp áo thu, chân trần, đang quay lưng với cô, chu cái mông nhỏ với tư thế bò ngược đang tìm cách xuống giường tìm cô.

Trần Ái Ân ôm lấy Dương Dương, một lần nữa nhét cu cậu vào trong chăn: "Ngoan, để mẹ mặc quần áo cho con đã."

Cũng may Dương Dương mới từ trong chăn chui ra, sờ lên người vẫn còn nóng hầm hập, khuôn mặt nhỏ mủm mỉm còn mang theo chút đỏ ửng vì vừa tỉnh ngủ.

"Mẹ!" Thói cáu kỉnh lúc mới thức dậy mà không có mẹ bên cạnh đã biến mất lúc nào chả hay, Dương Dương mở to đôi mắt đen bóng nhìn Trần Ái Ân đi tới đi lui trong phòng.

Chờ đến lúc Trần Ái Ân mặc quần áo cho Dương Dương, cu cậu đã học được cách phối hợp xem lúc nào nên duỗi tay nhỏ, lúc nào nên nâng chân nhỏ.

"Dương Dương thật ngoan." Hôn khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của thằng bé một cái, Trần Ái Ân ôm Dương Dương ra đi.

Dương Dương cũng ôm lại cổ cô rồi hôn một cái, sau đó gọi mẹ Lâm một tiếng: "Bà nội."

"Dương Dương tỉnh rồi à." Nhìn thấy "cháu nội nhỏ", mẹ Lâm mặt mày hớn hở, "Gần đây Dương Dương nói càng ngày càng rõ ràng nhỉ. Ái Ân à, con dạy cho nó nhiều một chút. Chờ lần sau Kiến Quốc về, Dương Dương có thể to giọng gọi ba rồi."

Trần Ái Ân đặt Dương Dương ngồi bên cạnh mình: "Đại Bảo đâu?"

"Đại Bảo đang rửa mặt với Nhị Bảo." Mẹ Lâm đang nói thì Lâm Đại Bảo dẫn Lâm Nhị Bảo vào nhà.

Trần Ái Ân nghe là đã hiểu, Lâm Đại Bảo chẳng những hàng đêm gọi Lâm Nhị Bảo đi tiểu, còn phải sáng sáng đốc thúc Lâm Nhị Bảo rửa mặt vệ sinh.

Nghĩ đến dáng vẻ như côn đồ của Lâm Đại Bảo trong lần đầu gặp mặt hôm qua, Trần Ái Ân hoàn toàn không tưởng tượng ra được rằng thắng bé này lại có thể là một ông anh tốt đảm nhiệm nhiều trọng trách như vậy.

Kỳ thật, sau khi Trần Ái Ân gả cho Lâm Kiến Quốc, dù là ngày kết hôn có quá nhiều người, quá bận, không có cơ hội nhận mặt thân thích Lâm Gia, nhưng ngày thứ hai cũng nên gặp gỡ nhận mặt.

Chỉ là Triệu Mỹ Hoa tính toán quá tốt.

Chị ta nghĩ là mình sẽ đến trước tìm hiểu qua về tính tình của Trần Ái Ân, tiện thể thay ba đứa trẻ trong nhà nhận lễ gặp mặt của cô.

Chờ sau khi cầm được quà rồi, chị ta lại để cho ba đứa nhỏ đi tìm Trần Ái Ân, còn chị ta thì không đi theo. Chị ta cho rằng, nếu lúc đó ba đứa nhỏ hỏi thím nhỏ Trần Ái Ân muốn có hồng bao, không lẽ Trần Ái Ân lại không cho chúng?

Còn nếu Trần Ái Ân nói với ba đứa nhỏ hồng bao đã đưa cho chị ta rồi thì ba đứa nhỏ nhà chị ta chắc chắn không tin đâu, nhất định sẽ đòi hồng bao từ Trần Ái Ân cho bằng được.

Ai ngờ, đợt đầu Triệu Mỹ Hoa ra trận trở về tay không, đợt hai trong kế hoạch còn chẳng thể bắt đầu vì chị ta lỡ chọc tức mẹ Lâm, khiến cho Lâm Kiến Quốc không nói hai lời mà giết tới tận nhà, đánh cho Lâm Kiến Cường một trận không nhẹ.

Toàn bộ quá trình, ba đứa nhỏ Lâm gia đều bị Triệu Mỹ Hoa thả ra ngoài chơi, không có ở nhà. Vậy nên Lâm Kiến Quốc cũng chẳng cần nể nang, cố kỵ mấy đứa nhỏ mà nương tay với Lâm Kiến Cường làm gì.

Tất cả những chuyện này đều là ngoài dự tính của Triệu Mỹ Hoa.

Sự tình cứ vậy mà tiếp diễn đến tình cảnh huyên náo ngày hôm qua, mới lần đầu Lâm Đại Bảo gặp Trần Ái Ân đã há mồm liền gọi cô là người đàn bà xấu xa, gọi Dương Dương là đồ con hoang.

Hôm qua bị Trần Ái Ân đánh một trận, tới hôm nay mông Lâm Đại Bảo vẫn còn có chút đau nhức, lúc ngồi lại càng không yên.

Nó khó chịu nhìn Trần Ái Ân một cái rồi ngồi xuống ăn cơm.

Đoán chừng là vì cùng Trần Ái Ân ngủ một buổi tối, Lâm Nhị Bảo cực kỳ thích cô, mặc kệ Lâm Đại Bảo mà an vị bên cạnh Trần Ái Ân: "Thím nhỏ, vừa rồi anh cháu có hỏi cháu, đêm qua thím có nhéo cháu không, cháu nói là không có."

"..."

"..."

Trần Ái Ân và mẹ Lâm có chút ngơ ngác, hiển nhiên cả hai người đều không nghĩ tới hai anh em này còn tranh thủ lúc rửa mặt mà còn tiến hành điều tra tình hình như vậy.

Mặt Lâm Đại Bảo đỏ bừng lên, nó trừng Lâm Nhị Bảo một cái, cảm thấy thằng em mình sao lại ngu thế không biết.

Mẹ Lâm: "Đại Bảo à, vì sao cháu lại nghĩ là thím nhỏ sẽ nhéo Nhị Bảo?” Có phài là mẹ thằng bé lại nói hươu nói vượn gì rồi không?

Lâm Nhị Bảo vội cướp lời: "Trước đó lúc ở nhà bà ngoại, mợ nhéo cháu. Cháu đau nên nói với anh cả, anh ấy liền giúp cháu nhéo lại."

Về phần người bị Lâm Đại Bảo nhéo, chắc hẳn chính là mợ của nó rồi.

Trần Ái Ân mắt sáng rực lên: "Đại Bảo thật sự là một ông anh tốt ha, Nhị Bảo, về sau cháu cũng phải đối tốt với anh cháu, ngoan ngoãn nghe anh cháu đấy, biết chưa? Đương nhiên, những chuyện không đúng thì không nghe theo cũng được."

Lâm Đại Bảo lại đỏ mặt: "Cháu là anh trai tốt sao? Nhưng mẹ lại mắng cháu, nói cháu không được động thủ với họ hàng bên nhà bà ngoại." Rõ ràng là mợ véo Nhị Bảo trước, nếu không phải nó đánh không lại mợ, nó đã làm ầm lên rồi.

Bình Luận (0)
Comment