Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 113 - Chương 113.

Chương 113. - Chương 113. -

"Mợ cháu véo Nhị Bảo là vì Nhị Bảo không nghe lời, không ngoan sao?"

"Không phải." Lâm Nhị Bảo lắc đầu, "Cháu thấy mợ cho anh họ ăn đường, cháu cũng muốn ăn nhưng mợ không cho cháu, còn véo cháu nữa." Trọng yếu nhất chính là, số đường đó là do mẹ nó đem tới nhà bà ngoại đó.

Trong chuyện này, Lâm Nhị Bảo và Lâm Đại Bảo đều có ý kiến rất lớn với mẹ chúng.

"Vậy thì không đúng rồi, Nhị Bảo không quậy phá, cũng không phải là không ngoan. Mợ véo Nhị Bảo, đó chính là mợ không đúng, Đại Bảo giúp đỡ Nhị Bảo, là điều một anh trai tốt nên làm."

Trần Ái Ân mặc dù mới tiếp xúc với Lâm Nhị Bảo một buổi tối nhưng cô phát hiện, chỉ cần nó không đi theo bên người Lâm Đại Bảo thì kỳ thật Lâm Nhị Bảo cũng rất ngoan .

Buổi sáng hôm nay dù không có cô ở đó, Lâm Nhị Bảo tỉnh lại trước còn biết nhắc nhở cô vào chăm sóc Dương Dương mà không hề có ý định muốn bắt nạt Dương Dương.

Mợ của bọn nhỏ bên Triệu gia dùng tay nhéo mà không phải đánh, hẳn cũng không phải là do Nhị Bảo làm ầm lên.

Lâm Nhị Bảo: "Anh cháu nói những chuyện không đúng, cháu không cần nghe theo ạ?"

"Anh cháu nói thím là người đàn bà xấu xa, lời này đúng không?"

"... Không đúng, thím nhỏ cực kỳ tốt luôn." Chẳng những không nhéo nó, còn cho nó ăn đồ ăn ngon, thím nhỏ so với mợ thì tốt hơn nhiều. “Lời này của anh cháu là không đúng, vậy nên cháu không cần nghe theo cũng được, đúng không ạ?”

"Đúng rồi." Trần Ái Ân khẳng định chắc nịch.

Lâm Đại Bảo: "..." Cho nên là coi như nó không tồn tại hả?

Nhưng Lâm Đại Bảo cuối cùng vẫn không có phản bác lại lời nói của Trần Ái Ân, dù sao nó cũng cảm thấy Trần Ái Ân xem ra không giống như là những người xấu kia, đối xử với Nhị Bảo cũng được, không có vụng trộm bắt nạt Nhị Bảo sau lưng nó.

Lâm Nhị Bảo: "Anh, thím nhỏ tốt với em lắm luôn, thím ấy là người tốt đó. Về sau anh không được mắng thím nữa đâu." Ai bắt nạt nó thì mới là người xấu.

Lâm Đại Bảo: "..." Đứa nhỏ vô lương tâm này thật là...

Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo ở nhà mẹ Lâm ăn ngon ngủ kĩ, còn Triệu Mỹ Hoa khó có được lại ngủ không ngon một đêm, sáng dậy người còn mơ màng màng, xém chút nữa đốt luôn nhà bếp.

Chờ mãi chị ta rốt cuộc không thể nhịn được nữa, Lâm Kiến Cường vừa ăn bữa sáng xong, Triệu Mỹ Hoa đã nhanh tay nhanh chân thu vén gọn gàng, làm Lâm Kiến Cường cũng phải hỏi một tiếng: “Cô lại làm gì rồi?”

Bình thường cũng chưa thấy Triệu Mỹ Hoa chịu khó như vậy bao giờ.

“Cô định về nhà mẹ đẻ nữa à?”

Nói đến chuyện này, Lâm Kiến Cường lại thấy nhức đầu.

Lúc trước cô vợ này là do hắn tự chọn, vừa nhìn cũng đoán là nhà mẹ đẻ của Triệu Mỹ Hoa sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện khiến mẹ hắn không vui, lại hoàn toàn không ngờ đến vợ hắn lại dính nhà mẹ đẻ như vậy, lâu lâu lại gây phiền phức cho hắn.

"Không, không về bên ngoại." Thu dọn nhà cửa xong, Triệu Mỹ Hoa bỏ Lâm Tiểu Hoa vẫn địu trên lưng xuống, “Hôm qua hai đứa Đại Bảo và Nhị Bảo cùng ngủ ở chỗ mẹ anh còn gì, qua cả đêm rồi, em không yên lòng, muốn qua đó xem sao.”

Đối với mẹ chồng, chị ta vẫn rất yên tâm. Chỉ là chị ta không muốn con trai mình quá thân thiết với mẹ chồng, chứ làm gì có chuyện mẹ chồng có thể không thích con trai chị ta được.

Con trai của chị ta dáng dấp tốt lại còn thông minh, chị ta thế nhưng là đại công thần đã sinh cho Lâm gia hai đứa cháu trai đấy, mẹ chồng làm sao có thể không thích chị ta sinh cháu cho ba chứ.

Vấn đề là mẹ chồng chị ta thích nhưng có người lại không thích.

Hôm qua Lâm Đại Bảo bị đánh một trận, đến cùng là vì nguyên nhân gì, trong lòng Triệu Mỹ Hoa cũng đã ngờ ngợ được rồi.

Nếu không có Triệu Mỹ Hoa bóng gió bên tai Lâm Đại Bảo những lời loạn thất bát tao đó, Lâm Đại Bảo làm sao có thể có thái độ ghét bỏ bài xích như vậy với một thím nhỏ chưa từng gặp mặt chứ?

Đối với Lâm Đại Bảo mà nói, thân thích bên nhà bà ngoại chẳng tốt đẹp gì. Nó đã rất không thích thân thích bên nhà bà rồi, cũng không thích cả bà ngoại luôn.

Thời gian Triệu Mỹ Hoa dành để quan tâm đến Lâm Đại Bảo quá ít, chị ta thuộc về nhóm những người mẹ vô tâm, cứ mặc kệ con mình chẳng quản.

Bởi như vậy, người thân nhất trong lòng Lâm Đại Bảo thật ra lại là bà nội nó – mẹ Lâm.

Đột nhiên biết nhà bà nội chẳng những nhiều thêm hai người, mà còn bời vì sự xuất hiện của hai người đó mà sau này bà nội có thể không còn đối xử tốt với nó như trước nữa, Lâm Đại Bảo có thể không lo lắng tức giận sao?

Biết tính cách này của Lâm Đại Bảo, Triệu Mỹ Hoa một mặt là muốn dùng con trai mình để đối phó Trần Ái Ân, nghĩ rằng cô hẳn sẽ không so đo với một đứa bé nên chỉ có thể để bọn nhỏ bắt nạt thôi.

Mặt khác, chị ta cũng muốn châm ngòi phá hoại một chút tình cảm giữa Lâm Đại Bảo và mẹ Lâm.

Con trai mình và mẹ chồng tình cảm quá tốt, trong khi nó lại không thích nhà mẹ đẻ của mình, điều này khiến Triệu Mỹ Hoa mười phần khó xử.

Cách cư xử này của Lâm Đại Bảo làm Triệu Mỹ Hoa chẳng có cách nào ngẩn mặt lên ở nhà mẹ đẻ.

Vậy nên nếu Lâm Đại Bảo không thích bà nội nữa thì tình cảm của nó sẽ từ từ mà hướng về phía Triệu gia rồi.

Vì thể diện nhà mẹ đẻ, Triệu Mỹ Hoa cũng coi như là tận tâm tận lực, dùng tất cả thủ đoạn rồi.

Dù cho Lâm Đại Bảo là con của chị ta, nhưng những tính toán nhỏ "không ảnh hưởng toàn cục" cũng có thể sử dụng như thường trên người Lâm Đại Bảo.

Lâm Kiến Cường: "Đại Bảo, Nhị Bảo ở lại nhà mẹ tôi thì cô có gì mà lo chứ."

Hai đứa con trai của hắn nếu là ở lại nhà người khác thì Lâm Kiến Cường ngược lại còn có thể hiểu được tâm trạng lo lắng của Triệu Mỹ Hoa đấy.

Triệu Mỹ Hoa tức giận không thôi: "Cả nhà bên đó chỉ có mỗi mẹ anh, đương nhiên là em chẳng cần lo làm gì. Nhưng anh đừng quên, Lâm Kiến Quốc đã kết hôn rồi. Bên kìa còn có Trần Ái Ân lù lù đó, nên em mới không yên lòng.”

Hôm qua Trần Ái Ân đang đánh Đại Bảo thì bị bắt dừng, ai mà biết qua một buổi tối, trên người Đại Bảo với Nhị Bảo còn bị thương thêm chỗ nào nữa không chứ.

Bình Luận (0)
Comment