Nghĩ đến chuyện con trai mình bị Trần Ái Ân đánh, Triệu Mỹ Hoa không nhịn được oán hận: "Lâm Kiến Cường, em cho anh biết. Anh mà còn là đàn ông thì chuyện này anh nhất định phải quản. Đại Bảo, Nhị Bảo mà còn bị Trần Ái Ân đánh, nếu em không liều mạng với cô ta, em không phải họ Triệu!”
Lâm Kiến Cường nhíu mày: "Được rồi, tôi đi cùng cô qua nhà mẹ xem thử.”
Bên nhà mẹ Lâm không có Lâm Kiến Quốc thì Lâm Kiến Cường cũng không có gì phải sợ cả.
Hai vợ chồng Lâm Kiến Cường mới đi đến cổng trước sân nhà mẹ Lâm thì đã nghe rõ tiếng cười khoái chí của Lâm Nhị Bảo: “Em bé ơi em bé, anh tới bắt em đây. Ú oà, anh là con hổ bự, chuyên ăn bé thỏ trắng. Em họ, em chạy lẹ đi."
"A chaaa!" Đáp lại là tiếng thét chói tai bằng giọng sữa non nớt của trẻ nhỏ, chỉ vậy thôi cũng nghe ra trong giọng nói của cả hai đều tràn đầy tình cảm.
"Ngây thơ, chỉ có bọn trẻ nít mới chơi trò này thôi." Lâm Đại Bảo càn nhìn càng không vừa mắt, còn cái gì mà hổ bự nữa chứ, sức lực thì chả khác gì con mèo con mới sinh bên nhà hàng xóm.
Lâm Nhị Bảo dừng lại, vô tội nhìn Lâm Đại Bảo: "Anh, thì em vốn chính là trẻ con mà. Còn em họ là em bé á."
Bởi vì đã cùng Lâm Nhị Bảo chơi nửa ngày hôm qua, rồi lại cùng nhau ngủ chung giường một tối nên Dương Dương rất thích người anh họ Lâm Nhị Bảo này.
Thấy Lâm Nhị Bảo không đến bắt mình, Dương Dương ngược lại lại chạy tới chỗ Lâm Nhị Bảo đứng, học theo Lâm Nhị Bảo bập bẹ gọi theo rồi ôm lấy Lâm Nhị Bảo, ra vẻ cho mọi người thấy là con hổ bự này đã bắt được Lâm Nhị Bảo rồi.
Lâm Đại Bảo: "Tao không phải trẻ con, tao đã là người lớn rồi, còn lâu tao mới thèm chơi với bọn mày."
Lâm Nhị Bảo mơ mơ hồ hồ, nhìn qua mẹ Lâm hỏi: “Bà nội ơi, anh cháu đã là người lớn rồi ạ? Người lớn không phải đều cao lớn giống ba cháu sao, anh cháu, anh cháu chỉ cao hơn cháu một tí tẹo thôi à."
Lâm Đại Bảo gấp: "Tao rất nhanh sẽ cao lên nữa, cao như ba vậy. Không, tao sẽ còn cao hơn ba luôn. Bà nội ơi, bà nói thím nhỏ hôm nay nấu thêm cơm với đồ ăn đi. Cháu, cháu muốn ăn năm bát lớn!”
Mẹ Lâm vui vẻ: "Cũng không thể ăn nhiều vậy được, bể bụng đấy. Đại Bảo nhất định sẽ lớn lên còn cao lớn, tráng kiện hơn ba cháu nữa, từ từ sẽ đến, không cần gấp đâu."
Lâm Kiến Cường nghe mà vui vẻ trong lòng, hắn đã bảo rồi, có mẹ hắn ở đây, Đại Bảo và Nhị Bảo có thể có chuyện gì được, chỉ có Mỹ Hoa cứ lo lắng vớ vẩn thôi.
Triệu Mỹ Hoa lo lắng vớ vẩn ư?
Chí ít chị ta không cảm thấy như vậy: "Mẹ, con và Kiến Cường tới thăm mẹ này."
Triệu Mỹ Hoa đẩy cửa vào, một đôi mắt cay độc như thợ săn liếc nhìn khắp người hai đứa con trai mình.
Nhìn thấy điệu bộ này của Triệu Mỹ Hoa, Trần Ái Ân tự hỏi, đây là định tới trả thù sao?
Hơn nữa, ánh mắt đó của Triệu Mỹ Hoa là có ý gì, cho rằng mắt mình quét ra kia X quang sao? Có chức năng thấu thị? Vậy thì ôm thẳng Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo vào trong phòng đi, lột quần áo hai đứa nhỏ mà kiểm tra, xem cô có đánh, có nhéo gì trên người hai đứa nó không.
Triệu Mỹ Hoa không muốn sao? Triệu Mỹ Hoa dĩ nhiên là muốn rồi, nhưng lại bị Lâm Kiến Cường cản lại.
Con của ai người đó hiểu, chỉ cần nhìn tinh thần sáng láng của hai đứa nhỏ bây giờ, Lâm Kiến Cường tuyệt đối tin tưởng đêm qua, Trần Ái Ân không hề bạc đãi hai đứa con trai nhà hắn.
Đặc biệt là thằng cả, Trần Ái Ân nếu dám bắt nạt nó, Đại Bảo sớm đã quậy tung trời rồi.
Thằng nhóc này còn nhỏ, nó sao hiểu được làm gì cũng phải dừng lại đúng lúc, chừa cho người lớn chút mặt mũi chứ. Các người đối với tôi không tốt, tôi liền quậy cho các người xem. Đây chính là tính cách của Lâm Đại Bảo.
Chỉ việc Lâm Đại Bảo đổi giọng gọi Trần Ái Ân là thím nhỏ, Lâm Kiến Cường đã đoán được Trần Ái Ân chẳng những không có bắt nạt hai đứa con trai hắn, mà ngược lại, cô ấy còn đối xử rất tốt với chúng.
"Nhị Bảo, qua đây, qua chỗ mẹ."
Triệu Mỹ Hoa vẫy tay với Lâm Nhị Bảo, không tự mình xác nhận, chị ta làm sao có thể yên tâm được.
Lâm Nhị bảo do dự một chút, chu miệng như heo, nói: "Mẹ, con đang chơi với em mà. Mẹ có chuyện gì thì chờ một chút lại nói được không?"
Triệu Mỹ Hoa tức giận: "Mẹ kêu mày qua đây, mày có nghe lời không thì bảo?"
Lâm Nhị Bảo rất dễ bị lừa, không hiểu được cái gì gọi là kiên trì, nó chỉ biết là nếu nó không qua đó, mẹ sẽ giận. Không còn cách nào, nó chỉ có thể tạm thời bỏ lại đứa em yêu thích rồi chạy qua trước mặt mẹ: "Mẹ, chuyện gì?"
Triệu Mỹ Hoa ôm Lâm Nhị Bảo lên trên chân mình, tay vươn vào trong quần áo nó, bên này sờ một chút bên kia lại bóp một cái: "Có đau không?"
"Không bị thương?" "Làm sao có thể không bị thương, thật sự không bị thương à?"
Lâm Nhị Bảo nhíu mày, giọng nghẹn ngào than: "Đau..."
Triệu Mỹ Hoa sáng mắt lên, chị ta đã bảo mà, hôm qua ở trước mặt chị ta, Trần Ái Ân còn dám đánh Đại Bảo. Đêm qua, bên người hai đứa Đại Bảo Nhị Bảo không có ai, Trần Ái Ân sao có thể không thừa cơ hội này mà ngược đãi hai đứa nó được?
"Nhị Bảo của mẹ ơi..."
Triệu Mỹ Hoa gào to một tiếng, thiếu chút nữa đem Nhị Bảo dọa sợ hết hồn. Lâm Nhị Bảo dùng tay chùi nước mắt: “Mẹ ơi, mẹ bóp con đau quá. Sao mẹ lại bóp người con?”
Thì ra Triệu Mỹ Hoa sợ Trần Ái Ân lừa gạt chị ta. Ví như, Trần Ái Ân rõ ràng ngược đãi Đại Bảo và Nhị Bảo, nhưng sợ bị người khác phát hiện nên xuống tay không nặng. Bởi vì lo lắng như vậy, sợ mình nhẹ nhàng chạm thử, trẻ con không lập tức có cảm giác nên trả lời không chính xác. Thế là, Triệu Mỹ Hoa liền dùng sức một chút mà nắn bóp, quả nhiên, lập tức ra "hiệu quả". Chỉ là cuối cùng "hiệu quả" này lại không phải là hiệu quả mà chị ta mong muốn thôi.