"Triệu Mỹ Hoa!" Đến Lâm Kiến Cường cũng bị sự ngu xuẩn của Triệu Mỹ Hoa chọc cho tức đến bật cười, "Em dâu, em đừng hiểu lầm, chị dâu em không có ý gì khác đâu."
"Không có ý gì khác là có ý gì?"
"..."
Lâm Đại Bảo bậm môi, túm lấy người Lâm Nhị Bảo, từ trong tay mẹ “cứu” nó ra: "Mẹ, mới sáng sớm mẹ qua đây làm gì?" Tới để bóp Nhị Bảo đến khóc à?
Đây là cái tật xấu gì, chẳng lẽ người lớn đều thích bóp nhéo người khác sao?
Nhưng bà nội và thím nhỏ đều không làm thế bao giờ, nó không thích những người lớn thích bóp nhéo trẻ con đâu.
Chút tính toán nhỏ không thành công, Triệu Mỹ Hoa cũng coi như là biết hai chữ "xấu hổ" viết như thế nào: "Ý là tôi một buổi tối không gặp con trai mình, nhớ nó quá nên không nhịn được cùng thằng bé thân mật một chút. Đại Bảo, Nhị Bảo, hai đưa là tâm can bảo bối của mẹ đó, tối nay cùng mẹ về nhà nhé. Không nhìn thấy hai đứa, mẹ thậm chí ngủ cũng không nỡ ngủ."
Ở trước mặt chị ta, Trần Ái Ân cũng dám đánh Đại Bảo, vậy mà một đêm không người, cô ta ngược lại thế mà không xuống tay à?
Triệu Mỹ Hoa dĩ nhiên không tin rồi. Không được, chờ sau khi về nhà, chị muốn cởi quần áo Nhị Bảo rồi cẩn thận kiểm tra lại lần nữa. Tuyệt đối không thể để cho Trần Ái Ân lừa gạt qua mặt vậy được. Chỉ có một điều khiến chị ta không hài lòng là, chờ chị ta lĩnh Nhị Bảo về nhà mới phát hiện vết thương, so với ở ngay tại nhà mẹ Lâm bắt tại trận tội của Trần Ái Ân, hiệu quả chênh lệch quá nhiều.
Lâm Nhị Bảo không nỡ: "Ba ơi, con có thể ở lại nhà bà nội ở vài ngày được không? Nhà bà nội có thịt ăn đó, con còn được ngủ chung với thím nhỏ và em trai nữa cơ.”
Nhà bà nội tốt hơn nhà nó nhiều, nó không muốn về đâu.
Không thể trách Nhị Bảo ghét bỏ nhà mình được, Triệu Mỹ Hoa cũng không tính là người chăm chỉ chịu khó gì. Giặt chăn mềm gì đó, đều là qua một mùa thì mới giặt một lần.
Còn bên này, chăn mền của Trần Ái Ân đều là mới hoàn toàn, vừa thơm vừa mềm lại cònấm nữa, ai mà không thích?
Triệu Mỹ Hoa còn không hề để tâm vấn đề vệ sinh của bọn nhỏ nữa chứ. Dù là ban ngày hai đứa chạy chơi bên ngoài rất lâu, nhưng đêm về, chân cẳng của bọn nhỏ ấy à, chúng có muốn rửa hay không thì kệ chúng, chị ta ngại nấu nước nóng quá phiền phức.
Vỏ chăn không giặt, chân có rửa hay không thì tuỳ, vậy nên hôi lại càng thêm hôi.
Lâm Nhị Bảo không hiểu chuyện vệ sinh, nhưng nó biết ngửi mùi thơm hay thối mà!
Tại nhà bà nội, bà nội cho rửa mặt rửa chân, trên giường chăn mền đều rất sạch sẽ, hương thơm ngào ngạt, Lâm Nhị Bảo dĩ nhiên là nói thẳng ra rồi.
"Nhà bà nội có thịt ăn, vậy con có thể ở nhà bà nội ăn xong thịt lại về nhà mình ngủ mà." Triệu Mỹ Hoa da mặt cũng đủ dày, ngay trước mặt mẹ Lâm và Trần Ái Ân mà dám nói như thế, một chút cũng chẳng thèm che giấu suy nghĩ muốn chiếm lợi của mình.
Lâm Đại Bảo không thèm nghe Triệu Mỹ Hoa, bởi vì nó biết, chuyện trong nhà đều do ba nó định đoạt.
Lâm Kiến Cường: "Muốn ở nhà bà nội hả, Đại Bảo, con cũng vậy à?"
Lâm Đại Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Muốn ở nhà bà nội."
Nó đều thấy rõ, bà nội rất thích thím nhỏ và em bé. Nếu nó không ở lại nhà bà nội, không ở bên bà nội thường xuyên, vậy thì bà nội sẽ thật sự bị thím nhỏ và em họ hắn cướp đi mất thôi!
Lâm Kiến Cường nhìn về phía mẹ Lâm: "Mẹ, Đại Bảo và Nhị Bảo ở lại chỗ mẹ mấy ngày, mẹ thấy được không?”
Mẹ Lâm thụ sủng nhược kinh, không chỉ một đêm mà còn định để hai đứa cháu trai ở thêm với bà mấy bữa luôn: "Được chứ, có gì mà không được, Đại Bảo Nhị Bảo muốn ở bao lâu đều được!"
Mẹ Lâm kích động đáp ứng ngay, thái độ này ngược lại làm Lâm Kiến Cường hài lòng không ít.
Điều này nói cho hắn biết, cho dù là Lâm Kiến Quốc cũng thành gia lập nghiệp có con thì đối với mẹ Lâm mà nói, con của hắn cũng vẫn rất quan trọng.
"Vậy được rồi, mấy ngày tới nhờ mẹ quan tâm bọn nhỏ giúp nhà con. Nếu Đại Bảo, Nhị Bảo không nghe lời, mẹ cứ nói với con, con đem bọn nó lĩnh về nhà dạy dỗ lại." Nhưng con của hắn chỉ có thể để hắn tự mình dạy dỗ thôi, không cần người khác nhiều chuyện, cám ơn.
Làm "người ngoài", Trần Ái Ân từ đầu tới cuối đều không lên tiếng. Dương Dương đang đứng ôm lấy bắp chân cô, cô bế thằng bé lên, cùng đùa với nó.
Cô nhiệt tâm với Dương Dương là vì trước khi xuyên không đến đây, cô đã tuổi lập gia đình nhưng vẫn chưa kết hôn, đến tuổi làm mẹ nhưng vẫn chưa có con.
Còn người một nhà trước mặt cô bây giờ rõ ràng không có chỗ cho cô, cũng không cần cô đi chen chân vào, Trần Ái Ân cảm thấy lúc này đứng đây làm bình hoa cũng không tồi.
Thế là mặc kệ Triệu Mỹ Hoa phản đối và Trần Ái Ân trầm mặc đứng đấy, hai người mẹ Lâm và Lâm Kiến Cường đã thương lượng xong, để Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo tạm thời giao cho mẹ Lâm chăm sóc.
Về phần sau mười ngày nữa đến giao thừa có dự định gì thì mẹ Lâm và Lâm Kiến Cường bây giờ đều không nhắc tới.
Lúc rời đi, Triệu Mỹ Hoa hiển nhiên vẫn không chịu hết hi vọng: "Đại Bảo, Nhị Bảo, hai đứa thật sự không về cùng mẹ sao? Mai mốt mẹ định về nhà bà ngoại, nhà bà ngoại có các anh họ, chị họ sẽ chơi cùng mấy đứa. Có muốn đi cùng không nào?"
Triệu Mỹ Hoa không đề cập tới Triệu gia còn tốt, vừa nhắc đến Triệu gia, Lâm Nhị Bảo đã ngay lập tức chạy đến bên người mẹ Lâm, ôm chặt lấy mẹ Lâm và Đại Bảo không chịu buông ra, sau đó không ngừng lắc mạnh cái đầu nhỏ, cực kỳ kiên định biểu đạt nó tuyệt đối không muốn đi cùng chị ta.
Lâm Đại Bảo mặt mày lạnh lẽo: "Lại muốn đi nhà bà ngoại? Con không đi."
Lâm Nhị Bảo: "Con cũng không đi."
Lâm Tiểu Hoa được Triệu Mỹ Hoa cõng trên lưng lúc này cũng góp giọng theo: "Không đi, không đi!"