Chương 116
Ba anh em lúc này thế mà lại phá lệ đồng lòng, một chút mặt mũi cũng không để lại cho người mẹ ruột là Triệu Mỹ Hoa.
"Không muốn đi thì khỏi cần đi." Không đợi Triệu Mỹ Hoa lên tiếng dạy dỗ ba đứa nhỏ, Lâm Kiến Cường đã lên tiếng trước.
Hắn khó khăn lắm mới nuôi tốt được ba đứa nhỏ này, dựa vào cái gì lại phải đưa chúng qua nhà mẹ vợ để cho người ta bắt nạt. So với mẹ vợ thì Lâm Kiến Cường càng tin tưởng mẹ ruột của mình hơn: "Triệu Mỹ Hoa, sau này cô muốn về nhà mẹ thì có thể, mang theo ba đứa nhỏ đi thăm người thân cũng có thể. Nhưng hai đội sản xuất gần nhau như vậy, không cho phép cô mang theo ba đứa nhỏ ở lại qua đêm nhà mẹ cô. Bằng không, ban đêm tôi sẽ tự mình đi đón chúng về. Lúc đó, cô đừng trách tôi không nể mặt cô, để cô mất mặt."
Triệu Mỹ Hoa ngơ ngác, chị ta đến đây để gây phiền phức cho Trần Ái Ân, sao lại biến thành tự tìm phiền toái cho mình rồi?
"Kiến Cường, tôi sinh cho Lâm gia nhà các người hai đứa con trai một đứa con gái, anh liền đối xử với tôi như vậy ư? Anh là đồ vô lương tâm!"
Mẹ Lâm khuyên: "Ba đứa nhỏ còn ở đây, muốn cãi nhau cũng đừng để con nhỏ nhìn thấy, không sợ đem chúng nó dọa sợ hay sao. Đem Tiểu Hoa đưa đây cho mẹ."
Nhìn thấy vẻ mặt không thoải mái của đứa cháu gái đang nằm trên lưng Triệu Mỹ Hoa, mẹ Lâm đau lòng không chịu được.
Mặc kệ là cháu trai hay là cháu gái, bà đều thương cả.
"Không được!" Đoạt con trai của chị ta rồi giờ còn muốn dành cả con gái à, mẹ chồng của chị ta sao không đòi bắt thang lên trời luôn đi?
Lâm Kiến Cường không thèm cùng Triệu Mỹ Hoa dông dài, hắn gỡ móc treo trên người chị ta ra rồi đem con gái giao vào tay mẹ hắn: "Mẹ, Tiểu Hoa cũng làm phiền mẹ một chút."
"Lâm Kiến Cường, anh làm gì đó!"
Sau khi con gái bị cướp đi, Triệu Mỹ Hoa còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Kiến Cường kéo mạnh lấy rồi đi vội ra ngoài.
Nhị Bảo ôm bắp đùi mẹ Lâm có chút sợ hãi: "Bà nội ơi, ba mẹ cháu cãi nhau ạ?"
Lâm Đại Bảo hừ hừ: Cãi nhau đâu ra, đây là muốn đánh nhau đó!
Mẹ Lâm an ủi Lâm Nhị Bảo: "Không cãi nhau, Nhị Bảo đừng sợ."
"Thật ạ?"
"Thật, ba cháu chỉ là dẫn mẹ cháu về làm việc thôi."
"?" Trong mắt Lâm Nhị Bảo tràn ngập dấu chấm hỏi, nó không rõ lắm lời bà nội nói có ý gì.
Lâm Đại Bảo tròng mắt đảo quanh, coi bộ cũng đã kịp phản ứng lại.
Nhưng làm nàng dâu mới gả vào Lâm gia không được mấy ngày, Trần Ái Ân thực sự không rõ lắm, làm việc, làm việc là làm việc gì? Đừng trách cô hiểu sai, là một cô gái vừa mới kết hôn và phá thân gần đây thì sao trách khỏi hiểu thành ý đó được.
Chẳng lẽ lại hai vợ chồng vứt lại ba đứa nhỏ ở đây là vì về nhà tạo em bé?
Nhìn thấy Trần Ái Ân còn đang mờ mịt không rõ, mẹ Lâm ở bên tai cô nói nhỏ vài câu, Trần Ái Ân nghe mà trợn tròn cả mắt: "Mẹ, không phải chứ?"
"Là vậy đó!"
"..."
Gì hả trời?
-----
Không bao lâu, người trong đội sản xuất thấy được một màn cực kì ly kỳ: Cô vợ của Lâm Kiến Cường bưng một chậu chất đầy quần áo bẩn trông cao cao như chậu cây, đem ra bờ sông làm một trận tổng giặt giũ.
Triệu Mỹ Hoa từ trước đến nay vốn không phải là người chịu khó. Người khác giặt qua hai ba nước mới về, chị ta thì hay rồi, giặt qua một nước là về luôn.
Nhưng nói là rất lười biếng thì cũng không hẳn, chí ít cả nhà Lâm Kiến Cường cũng không có chỗ nào quá hôi, quá bẩn.
Dựa theo thói quen trước kia của Triệu Mỹ Hoa, có thể là đến sát ngày ba mươi tết, hai tám, hai chín gì đó, có thể đem chăn mềm ra giặt qua một lần đã xem như không tệ rồi. Vậy mà năm nay sớm hơn hẳn bảy ngày, đúng là chuyện lạ.
Biết điều mẹ Lâm nói với mình vậy mà đã thành sự thực, Trần Ái Ân nhìn qua Lâm Đại Bảo, trong lòng chỉ có thể viết cho Lâm Kiến Cường một chữ "Phục" thôi.
Cũng bởi vì Nhị Bảo khen một câu chăn mền của cô vừa sạch sẽ lại còn thơm, cho nên Lâm Kiến Cường không phục, cũng bắt Triệu Mỹ Hoa vệ sinh nhà cửa sạch sẽ, cố gắng để không thua kém cô. Đến đây thì Trần Ái Ân không phục cũng không được, thì ra chuyện này cũng đem ra so được.
Thế thì gần đây nhất cô còn đọc sách, chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học sẽ khôi phục vào năm tới, đến lúc đó, có phải Lâm Kiến Cường cũng muốn lấy cô làm gương mà ép Triệu Mỹ Hoa cùng cô ôn tập rồi thi đại học luôn không hả trời?
Về sau, khi Trần Ái Ân viết thư cho Lâm Kiến Quốc, liền đề cập tới chuyện này với anh.
Cô cảm thấy cái tính này của Lâm Kiến Cường không hay ho gì, cái gì cũng đều muốn so với Lâm Kiến Quốc, ngay cả vợ mình cũng muốn so sánh nữa chứ, quả thật là...
Lâm Kiến Quốc biết khúc mắc của Lâm Kiến Cường, nhưng anh không thể vì để trong lòng Lâm Kiến Cường dễ chịu mà từ bỏ chí hướng của mình được.
Anh càng không có khả năng vì để cho nhân sinh của Lâm Kiến Cường trở nên viên mãn mà tự hi sinh cuộc sống của mình.
Đối mặt với chấp nhất của Lâm Kiến Cường, Lâm Kiến Quốc chỉ có thể nói cho Trần Ái Ân một câu, đừng quản.
Sang năm đợi sau khi cô tham gia xong kỳ thi đại học, cô cũng không cần tiếp tục ở lại đội sản xuất nữa rồi.
Đến lúc đó, dù là Lâm Kiến Cường có lòng ganh đua so sánh cũng chẳng thể biết được tình hình cụ thể của cô đâu.
Hồi âm xong cho Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc liền đem thư đi gửi luôn.
Khi anh về phòng nghỉ ngơi, lúc mở của nhà mình thì hình như thấy được bóng dáng của Từ Lệ Anh, anh khẽ nhíu mày, nhưng cũng rất nhanh liền đem chuyện này vứt qua một bên.