Thẳng cho đến mười ngày sau, trong bữa tiệc tối giao thừa do bộ đội tổ chức, nhìn thấy Từ Lệ Anh ở trên đài tham gia buổi biểu diễn với thân phận quân tẩu, Lâm Kiến Quốc mới biết được ngày đó đích thật là không phải anh hoa mắt nhìn nhầm.
Hơn nữa, không có anh, Từ Lệ Anh vẫn như thường gả vào trong quân, trở thành một vị quân tẩu, mà vẫn là doanh trưởng phu nhân nữa chứ.
Không giống chính là, Từ Lệ Anh gả cho vị doanh trưởng họ Tào, năm nay đã bốn mươi hai. Đã đến tuổi này, dĩ nhiên không phải là lần đầu kết hôn rồi, nhưng cũng may là chỉ mới tái hôn lần đầu.
Lâm Kiến Quốc tái hôn để Trần Ái Ân làm "mẹ kế" cho Dương Dương, Từ Lệ Anh gả cho vị Tào doanh trưởng này cũng không thể tránh khỏi kiếp làm mẹ kế của người ta.
Vợ trước của Tào doanh trưởng sinh cho ông ta một đứa con trai và một đứa con gái. Đứa con trai năm nay đã mười sáu tuổi, cô con gái cũng mười ba tuổi rồi. Nói cách khác, hai đứa nhỏ đều đến tuổi hiểu chuyện, biết rõ Từ Lệ Anh là mẹ kế và mẹ kế là như thế nào.
Giống nhau cũng là mẹ kế, nhưng mẹ kế này so với mẹ kế lại khác nhau không ít.
Sau khi biết tình hình gần đây của Từ Lệ Anh, Lâm Kiến Quốc luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, trong lòng cứ lấn cấn không thoải mái.
Nhưng là đàn ông, gặp phải chuyện như của Từ Lệ Anh, anh dĩ nhiên cũng không nghĩ nhiều. Chưa qua một phút, tiết mục Từ Lệ Anh biểu diễn trên đài còn chưa kết thúc mà Lâm Kiến Quốc đã chuyện này vứt qua một bên rồi. Trong đầu anh giờ chỉ nghĩ đến lúc này Trần Ái Ân ở nhà đang làm gì, có phải là đang ở quê, cùng mẹ anh đón giao thừa không.
Trên thực tế, chẳng những có Trần Ái Ân cùng mẹ Lâm đón giao thừa, mà còn có ba anh em Lâm Đại Bảo và cô út Lâm nữa.
Chờ qua nửa đêm mười hai giờ, Lâm Kiến Cường kéo tay Triệu Mỹ Hoa đang ngáp ngắn ngáp dài: "Mẹ, con và Triệu Mỹ Hoa đi về trước."
Sờ bím tóc sừng dê nhỏ của Lâm Tiểu Hoa, mẹ Lâm gật gật đầu: "Cầm đèn pin đi, trên đường về đi chậm một chút, chớ làm rớt."
Có thể nói, với bà, giao thừa năm nay vô cùng viên mãn, chỉ thiếu một Lâm Kiến Quốc nữa thôi là thành tết đoàn viên như Trung thu rồi.
Lúc này đã hơn nửa đêm, gió Tây Bắc thổi ù ù, ba đứa nhỏ đã sớm xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ngang nằm dọc trên giường, Lâm Kiến Cường cũng sợ ba đứa nhỏ này ngày tết sinh bệnh cảm mạo, thế nên liền để chúng ngủ tiếp tại nhà bà nội luôn.
Có lần một, lần hai, rồi số lần mà ba đứa nhỏ ở lại nhà bà nội ngủ cứ thế tăng dần lên, Triệu Mỹ Hoa từ lúc mới bắt đầu còn không vui, đến bây giờ cũng đã tiếp nhận rồi, chuyển biến cũng thật quá nhanh.
Không có cách nào, sau ngày đó, khi Triệu Mỹ Hoa bị Lâm Kiến Cường cứng rắn kéo về, bắt chị ta phải đem mấy thứ bẩn thỉu trong nhà giặt cho bằng hết, Triệu Mỹ Hoa liền sợ.
Lâm Kiến Cường nói, về sau khi chăn mền của cả nhà bẩn thì nhất định phải giặt ngay. Còn vỏ chăn gì đó, một tháng phải tháo giặt một lần cho hắn, nhất định phải quét tước trong nhà ngoài cửa cho sạch sẽ nữa.
Con cái đều ghét bỏ nhà mình không sạch sẽ mà thích ở nhà bà nội không muốn về, là người làm mẹ, Triệu Mỹ Hoa hẳn là nên kiểm điểm lại mình đi!
Mấy đứa nhỏ ít ngủ lại nhà, vậy thì vỏ chăn ga giường chắc chắn là sạch sẽ ha, như vậy thì chắc không cần một tháng giặt một lần đâu nhỉ? Muốn giặt cũng nên là Trần Ái Ân đi mà giặt.
Vì lười biếng, Triệu Mỹ Hoa cũng không thèm để ý tới việc lợi dụng ba đứa nhỏ để dằn mặt mẹ Lâm nữa, mà đàng hoàng để ba đứa nó đi theo mẹ Lâm luôn.
Lâu nay Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn luôn thích mẹ Lâm hơn một chút, hiện tại có thêm Lâm Tiểu Hoa gia nhập nữa. Giờ thì tốt rồi, ba đứa nhỏ đều toàn tâm toàn ý muốn ở cùng bà nội.
Ngày đầu tiên Tiểu Hoa ngủ cùng mẹ Lâm, nửa đêm tỉnh dậy khóc một giờ, nhất định phải tìm mẹ nó cho bằng được. Vất vả lắm mẹ Lâm với Đại Bảo mới dỗ cho con bé ngủ lại được. Qua đêm thứ hai, con bé có tỉnh lại, nhưng chỉ líu ríu vài tiếng, nhìn thấy Lâm Đại Bảo và Lâm Nhị Bảo một trái một phải ngủ bên cạnh mình, Lâm Tiểu Hoa cũng dụi dụi mắt rồi ngủ tiếp luôn.
Cho đến ngày thứ ba, Lâm Tiểu Hoa không còn tỉnh dậy lúc nửa đêm nữa mà ngủ thẳng một tới sáng luôn.
Về sau, Lâm Tiểu Hoa cũng dần tiếp nhận chuyện ngủ cùng mẹ Lâm, mỗi ngày đều nhảy nhót vây quanh bà, mở miệng là từng tiếng bà nội làm cho lòng bà ngọt ngào muốn nở hoa.
Lại thêm Dương Dương cũng là một đứa bé ngoan ngoãn nữa. Ngoại trừ những thứ Trần Ái Ân cho cu cậu thì cu cậu sẽ không có chia cho ai, còn những thứ mẹ Lâm cho, Dương Dương rất vui vẻ chia lại cho các anh nhỏ, chị nhỏ và bà nội.
Lúc đầu Lâm Tiểu Hoa là đứa bé nhỏ nhất nhà, nhưng sau này có thêm Dương Dương thì Lâm Tiểu Hoa trở thành chị họ rồi. Bởi vậy, đối mặt với đứa em trai trắng trắng mềm mềm luôn chạy theo mình cười đến ngọt ngào, cô bé tiếp nhận rất nhanh.
Không chỉ thế, Lâm Tiểu Hoa hiện tại có thể nói nhiều từ hơn Dương Dương nhiều, thế là mỗi khi cô bé dẫn theo Dương Dương đều chỉ chỉ cỏ ven đường: "Em họ, cỏ."
"Cỏ."
"Chia chị với."
"Chia chia."
Một bên dạy, một bên học, bầu không khí cực kỳ tốt đẹp.
Lâm Tiểu Hoa còn chưa nói quá sỏi, lại thêm Dương Dương cũng đang còn học nói, hai đứa bé như búp bê cùng nhau bập bẹ giọng sữa, trông đến là khôi hài.
Nhìn thấy bốn đứa bé ở chung càng ngày càng tốt, gần sang năm mới, Trần Ái Ân có chút mơ hồ mà nghĩ: Thế giới này vốn là một thế giới trong tiểu thuyết, nhưng nam chính không cưới Từ Lệ Anh mà cưới cô. Dương Dương cũng không xảy ra chuyện gì mà đi theo cô đến Lâm gia.
Cho đến trước mắt, vì để tiện tham gia thi đại học nên cô không tuỳ quân, tạm thời cùng Lâm Kiến Quốc ở riêng hai nơi.
Vậy nên quyển sách này đến tay cô thì thành điền văn rồi sao?