Giữa cô và Lâm Kiến Quốc cũng không có mưa mưa gió gió, chia chia hợp hợp như Lâm Kiến Quốc và Từ Lệ Anh trong sách, mà bình thản bước vào hình thức vợ chồng già, trực tiếp nhảy qua giai đoạn yêu đương cãi vả.
Hơn nữa, chuyện ba đứa nhỏ nhà Lâm Kiến Cường là chuyện gì nữa chứ?
Không biết có tính là lễ vật năm mới không, những nghi ngờ trong lòng cô hết thảy lại được giải đáp qua một giấc mơ.
Câu chuyện về thập niên 70 này, Trần Ái Ân chỉ mới đọc một nửa thì xuyên qua tới đây.
Trần Ái Ân chỉ đọc một nửa nội dung là vì liên quan đến nguyên chủ, Dương Dương không còn, một nhà nguyên chủ lấy tốc độ cực nhanh đều đi nhận hộp cơm, "công thành lui thân" cả. Sau đó Từ Lệ Anh cũng cực kỳ thuận lợi mà gả cho Lâm Kiến Quốc, lập tức lên làm phu nhân doanh trưởng.
Khoảng thời gian sau khi kết hôn, hai người trải qua một quãng thời gian như trong mật thêm dầu.
Cũng bởi vì vậy, Trần Ái Ân mới đọc một nửa liền bỏ, cảm thấy cuốn tiểu thuyết này viết đến đây là có thể kết thúc rồi, đằng sau còn có thể quậy ra chuyện gì chứ.
Nhưng ở trong mơ, Trần Ái Ân đã thấy được một phần trong tiểu thuyết mà cô không đọc hết.
Nam nữ chủ kết hôn, trước khi đến đại kết cục, làm sao có thể chỉ có ngọt ngào, không có rắc rối được?
Bởi vì không có Dương Dương, dù Từ Lệ Anh cũng không biết giữa Trần Ái Trạch và Lâm Kiến Quốc không hề có quan hệ vợ chồng, Từ Lệ Anh vẫn trực tiếp xem hôn nhân của hai người coi như đôi bên đều là lần đầu kết hồn, dù sao cũng không có đứa bé nào liên lụy.
Năm thứ hai sau khi hai người kết hôn, Từ Lệ Anh cực kỳ tranh đua mà sinh cho Lâm Kiến Quốc một đôi long phượng thai.
Sinh hoạt mỹ mãn của một nhà bốn người ở năm hai đứa bé được mười tuổi thì không tiếng động mà dừng lại.
Lúc ấy Lâm Đại Bảo đã mười chín tuổi, bởi vì gây họa đánh người mà thiếu chút phải ngồi tù.
Dù cuối cùng Lâm Kiến Cường tiêu tốn không ít tiền để đối phương đồng ý hòa giải, nhưng hắn cảm thấy mình đã không thể quản được Lâm Đại Bảo nữa rồi, cho nên nghĩ đến chuyện đem Lâm Đại Bảo đưa qua chỗ Lâm Kiến Quốc, để Lâm Kiến Quốc giúp mình quản nó.
Tốt xấu gì cũng là anh em ruột, lại thêm Lâm Kiến Quốc cũng không đành lòng nhìn đứa cháu ruột của mình lầm đường lỡ bước thành người xấu, nhân lúc còn có thể cứu vãn được, anh hẳn là nên để ý một chút đến Lâm Đại Bảo.
Cho nên, còn chưa được sự đồng ý của Từ Lệ Anh, Lâm Kiến Quốc đã trực tiếp để Lâm Kiến Cường đem Lâm Đại Bảo đưa tới, anh sẽ nghĩ cách để Lâm Đại Bảo vào huấn luyện trong quân, nhanh nhanh sửa lại tính tình bạo lực của Lâm Đại Bảo.
Chờ đến khi Từ Lệ Anh biết chuyện này, Lâm Đại Bảo mặt mày vô lại như tiểu lưu manh đầu đường đã đăng đường nhập thất, Lâm Kiến Quốc còn ở trong nhà chuẩn bị một phòng cho Lâm Đại Bảo.
Đối với chuyện này, Từ Lệ Anh cảm thấy mình không được tôn trọng, cô rất tức giận, cùng Lâm Kiến Quốc cãi nhau một trận to.
Nhìn cốt truyện phát triển trong mộng, Trần Ái Ân chẳng có chút cảm xúc vui sướng giận buồn gì, phảng phất như Lâm Kiến Quốc trong mộng không hề liên quan gì đến cô cả. Cô chỉ như người canh trước TV xem một bộ phim bộ, cùng lắm thì bộ phim mà cô xem có chút chút huyền huyễn, lại chân thực đến đáng sợ thôi.
Xem xong hết tất thảy, Trần Ái Ân chảy một thân mồ hôi lạnh từ trong mộng tỉnh dậy. Cô bò dậy, cầm bút lên ghi một ít chuyện phát sinh trong mộng vào vở.
Có thể nói, trong nguyên thư, tất cả tranh chấp và bất hạnh của hôn nhân giữa Lâm Kiến Quốc và Từ Lệ Anh đều đến từ một nhà Lâm Kiến Cường. Nhất là ba đứa con của Lâm Kiến Cường, bọn nó đơn giản chính là ngọn nguồn của phiền phức.
Nói trắng ra là, sự tồn tại của một nhà Lâm Kiến Cường là mầm hoạ lớn nhất phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của Từ Lệ Anh, là kết hợp thể của đủ loại cực phẩm thân thích.
Lâm Kiến Cường đàn ông lại chẳng ra đàn ông, gặp chuyện rắc rối thì chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, đem tất thảy đều giao cho Lâm Kiến Quốc giải quyết.
Triệu Mỹ Hoa thì lại tham món lợi nhỏ lại không có đầu óc, hồ đồ còn tự cho mình là nhất.
Đương nhiên, phía dưới mới là trọng điểm:
Lâm Đại Bảo là một đứa bạo lực, chuyện gì cũng thích giải quyết bằng nắm đấm. Nó chẳng những đánh người ngoài, mà còn bởi vì Từ Lệ Anh không thích nó, ngay cả hai đứa con song sinh của Từ Lệ Anh và cả bản thân cô ta mà nó cũng muốn đánh luôn.
Tình huống này của Lâm Đại Bảo dĩ nhiên là đã mang đến bóng ma cực lớn cho cuộc sống hôn nhân vốn hạnh phúc của Lâm Kiến Quốc và Từ Lệ Anh.
Lâm Nhị Bảo thì thành một đứa cặn bã lăng nhăng. Đối tượng yêu đương có đến ba người, mà nó còn chẳng thèm cố kỵ, lúc đang cùng cả ba cô gái yêu đương thì làm con gái nhà người ta lớn bụng.
Thế là, cùng một thời gian có hai thai phụ tìm tới cửa đòi Lâm Nhị Bảo chịu trách nhiệm. Cô gái duy nhất không có thai cũng nghe tin có hai người phụ nữ ôm bụng tới tìm người yêu mình đòi phụ trách.
Sau đó dĩ nhiên là một trận hỗn chiến.
Chỉ riêng vì giúp Lâm Nhị Bảo giải quyết những phiền toái này mà tiền Lâm Kiến Quốc và Từ Lệ Anh kiếm được dù có nhiều cũng chẳng còn để lại cho hai đứa con sinh đôi của mình được là bao.
Lâm Tiểu Hoa thì lại đi trên con đường làm tiểu tam, thích đàn ông đã có vợ.
Đường đường là cháu gái ruột duy nhất của Lâm đoàn trưởng mà lại chuyên môn đi làm vợ lẻ cho người ta. Điều này khiến con đường thăng tiến vốn trôi chảy của Lâm Kiến Quốc trong quân thiếu chút nữa bị cắt ngang, càng đừng đề cập đến chuyện sự nghiệp của anh có khả năng phát triển lên cao được nữa hay không.