Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 ( Dịch Full )

Chương 119 - Chương 119.

Chương 119. - Chương 119. -

Có thể nói, bởi vì những cực phẩm thân thích này mà giữa Lâm Kiến Quốc và Từ Lệ Anh có một đoạn thời gian rất dài tràn ngập mâu thuẫn cùng cãi vả.

Trong sách viết, khi đã năm, sáu mươi tuổi, khi cuối cùng đã qua tất thảy đắng cay ngọt bùi, khi quay đầu nhìn lại đoạn hôn nhân này, chính Từ Lệ Anh cũng không thể đếm hết được có bao nhiêu lần trong lòng cô muốn từ bỏ Lâm Kiến Quốc, muốn ly hôn với Lâm Kiến Quốc.

Lâm Kiến Quốc tình nguyện bị người nhà họ Lâm liên lụy thì đó là chuyện của mình anh. Cô ta không thể để cho người nhà họ Lâm đã liên lụy Lâm Kiến Quốc còn muốn liên lụy cả hai đứa con của cô được.

Khoảng thời gian đó đối Từ Lệ Anh mà nói, quá thống khổ, quá khó chịu.

Nếu không phải cuối cùng Lâm Đại Bảo bởi vì say rượu đánh nhau với người ta rồi bị đánh chết…

Nếu không phải Lâm Nhị Bảo quá lăng nhăng không đổi mà ngủ với phụ nữ mắc bệnh rồi bị nhiễm HIV...

Nếu không phải Lâm Tiểu Hoa làm tiểu tam cho người ta, sau khi mang thai thì bị vợ cả đánh cho sinh non, xuất huyết nhiều, phải cắt bỏ tử cung…

Nếu không có những chuyện đó xảy ra thì có lẽ mâu thuẫn và tranh cãi giữa Từ Lệ Anh cùng Lâm Kiến Quốc thật sự sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng.

Tổng kết lại thì tình huống là: Chỉ khi người một nhà Lâm Kiến Cường đều đi nhận cơm hộp hết, Lâm Kiến Quốc mới có thể trải qua thời gian thái bình.

Hiện tại vấn đề là, người gả cho Lâm Kiến Quốc là cô mà không phải Từ Lệ Anh.

Vậy thì ba đứa nhỏ Lâm Đại Bảo có thể cũng sẽ giống như trong mộng hay không, trở nên hư hỏng, không thể quản cũng chẳng thể dạy?

Vỗ vỗ lững Dương Dương đang có vẻ sắp tỉnh lại, Trần Ái Ân mở to mắt, không nhịn được mà xuất thần.

Lâm Đại Bảo, Lâm Nhị Bảo và Lâm Tiểu Hoa sau khi lớn lên trở nên hư hỏng như vậy, quá trình ba đứa nó lĩnh cơm hộp có phải là do chịu ảnh hưởng bởi hào quang nữ chính của Từ Lệ Anh hay không, bây giờ Trần Ái Ân cũng khó mà nói được điều gì.

Vạn nhất đúng là vậy thì cô nên làm sao bây giờ?

Cô vốn là nữ phụ đáng ra phải đi lĩnh cơm hộp còn sớm hơn ba đứa Lâm Đại Bảo nữa kìa, cô có phải nữ chính Từ Lệ Anh đâu.

Cô không có hào quang nữ chính, lỡ như ba đứa Lâm Đại Bảo vẫn trở thành người xấu như trong sách viết, vậy thì cô nên làm gì, có phải cũng sẽ cùng Lâm Kiến Quốc trải qua quãng thời gian dằn vặt đó không?

"Ái Ân, con làm sao thế, hôm nay cứ hay ngẩn người, có phải là do đêm qua ngủ không ngon không con?"

Trần Ái Ân đem lực chú ý kéo lại, cười cười mệt mỏi: "Chắc là vậy ạ, nằm mơ thấy ác mộng, tỉnh rồi thì lâu sau vẫn không ngủ lại được."

Quả thật là như một cơn ác mộng đáng sợ vậy.

"Không thì con lên giường nằm một hồi đi? Dương Dương có mẹ trông rồi. Huống chi bữa nay Tiểu Hoa cũng sẽ giúp mẹ để ý Dương Dương nữa mà, có phải không nào, Tiểu Hoa?"

Lâm Tiểu Hoa vẫn còn là một tiểu loli đáng yêu, nó ngẩng lên rồi nhẹ gật cái đầu nhỏ, bập bẹ đáp: "Cháu giúp bà nội, trông, trông em trai nhỏ. Em ngoan, phải nghe lời nhé."

Mẹ Lâm: "Con xem. Yên tâm đi, con đi nằm một hồi, Dương Dương có mẹ đây rồi. Giờ Đại Bảo Nhị Bảo cũng thích em trai nhỏ Dương Dương lắm, nhiều người như vậy để ý Dương Dương, thằng bé sẽ chơi vui vẻ thôi. Đúng không nào, Dương Dương? Mẹ cháu không thoải mái, cháu ở cùng với bà nội, để mẹ cháu vào nghỉ một chút được không nào?”

Dương Dương bổ nhào về phía trước đầu gối của Trần Ái Ân: "Đau đau?"

"Ừm, đau đau." Phiền não đau đầu, cũng coi như là đau đau rồi.

Dương Dương đau lòng nhăn nhăn lông mày nhỏ, thổi phì phì từng trận lên tay Trần Ái Ân, thổi mãi đến khi trên mu bàn tay cô đều là nước bọt của nó, Dương Dương mới bập bẹ: "Thổi thổi."

"Dương Dương thổi như vậy, đau đau của mẹ đều bay mất rồi."

Dương Dương cười, vỗ vỗ đầu gối cô: "Tốt tốt." Sau đó, nó nói một câu mà cô vẫn thường dùng để dỗ nó: "Ngoan ngoan."

Trần Ái Ân thở ra một hơi: "Mẹ sẽ ngoan ngoãn ha, Dương Dương đi theo bà nội cũng phải ngoan ngoãn đấy."

Dương Dương đầu tiên là gật đầu, rồi lại chu môi lên hôn lên mu bàn tay cô mấy cái, xem như là đang an ủi Trần Ái Ân. Bàn tay nhỏ đẩy đẩy, ra ý để Trần Ái Ân nhanh đi ngủ, đừng lề mề.

Sau khi trở về phòng mình, Trần Ái Ân sao có thể thật sự buông lỏng mà nằm xuống giường được chứ, lúc này cô sầu đến muốn bạc tóc đây này.

Lâm Đại Bảo bạo lực, Lâm Nhị Bảo lăng nhăng, Lâm Tiểu Hoa tam quan bất chính, đều là bệnh nan y, làm sao để chữa bây giờ?

Nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra được biện pháp gì hay ho, Trần Ái Ân cả người đều ỉu xìu.

Nhìn thấy cô như vậy, Lâm Đại Bảo chạy tới hỏi Trần Ái Ân: "Thím nhỏ ơi, thím làm sao thế, ốm ạ?”

Trần Ái Ân ngẩng đầu lên: "Đại Bảo à, tới đây nào, ngồi cạnh thím."

"..." Lâm Đại Bảo do dự một chút, thím nhỏ cười đến thật đáng sợ, nó có thể không qua đó ngồi không?

Đối mặt với Trần Ái Ân cười lên như bà ngoại sói, Lâm Đại Bảo cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống cạnh cô.

Làm một đứa bé nông thôn, mông Lâm Đại Bảo thế mà lại không dám hoàn toàn ngồi xuống, chỉ kề vào một chút thôi á.

Lâm Đại Bảo cảm thấy hôm nay nó rất ngoan. Nó đã không còn bắt nạt em nhỏ, cũng không có đánh em nhỏ, hại em nhỏ sinh bệnh nữa. Hôm nay nó cũng không hề mắng thím nhỏ luôn.

Nó là đứa bé ngoan, không nghịch ngợm gây chuyện.

Thím nhỏ nếu dám đánh nó, nó lập tức chạy ngay!

Chờ sau khi Lâm Đại Bảo ngồi vào cạnh mình, Trần Ái Ân liền bắt lấy cánh tay nó, thiếu chút nữa đã đem Lâm Đại Bảo dọa sợ phát khóc: Thím nhỏ túm tay nó lại như vậy thì nó biết chạy thế nào?

"Đại Bảo à, thím nhỏ hỏi cháu một vấn đề, cháu phải thành thật trả lời thím nhỏ nhé, có được không?"

"...Được, được."

Bình Luận (0)
Comment